Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Chương 20



Khai giảng hơn một tuần, trên bảng thông báo của trường dán một tờ thông báo. Nội dung rất vắn tắt, đại khái là trường trung học số 1 vì muốn hiểu rõ tình hình thực tế của học sinh, dự định tổ chức kỳ thi khảo sát, cả ba khóa đều phải tham gia, đến lúc đó sẽ dán thành thích lên.

 

Trong giờ học, cô Bạch vừa nói xong đã dẫn đến một sự hỗn loạn.

 

“Trời ơi, cả kỳ nghỉ hè tớ không đọc sách”

“Không phải chứ, bài mới mới dạy bao nhiêu mà thi chứ?”

“Xong rồi xong rồi....”

“Sẽ thi kiến thức mới học hay thi kiến thức ở cấp 2?”

 

Đến cả một số học sinh thành tích vốn tốt cả mặt cũng đầy căng thẳng, nhìn chằm chằm vào cô Bạch trên bục giảng.

 

Cô Bạch chỉnh lại mắt kính, vô tình phá vỡ hy vọng của các học sinh.

 

“Chủ yếu là khảo sát, thế nên đa số sẽ là kiến thức cấp 2.”

 

Ngay lập tức tiếng than vãn dâng dần vang lên, Triệu Hà, bạn cùng bàn của Nguyên Đường, nằm bò lên bàn không còn gì luyến tiếc.

 

“Tớ xong đời rồi....”

 

Cô ấy không so với người khác, kiến thức cơ bản cấp 2 vốn kém, lúc trước thi vào trung học số 1 còn kém mười điểm, cuối cùng nộp phí dự thính mới được vào đây.

Qua kỳ thi này chẳng phải là lật tổ chấy của bản thân ra cho tất cả mọi người xem sao? 

 

Vả lại còn phải dán bảng điểm....

Triệu Hà chỉ cần nghĩ cũng muốn khóc.

Tại thời điểm then chốt này, cô Bạch lại còn rắc thêm muối xuống.

 

“Những người có điểm số cách biệt lớn, sẽ xét theo tình hình cụ thể để mời phụ huynh đến trường”

 

!!!

Triệu Hà khóc không ra nước mắt, còn phải mời phụ huynh! Cô ấy cùng với mấy bạn ngồi sau nhìn nhau “trò chuyện”, tim không kìm được mà đau khổ, trên mặt mỗi người đều là một trận gió thảm mưa sầu.

 

Lại nhìn Nguyên Đường, Triệu Hà không thể không cảm thấy có chút ghen tị.

 

Nguyên Đường ngồi rất nghiêm chỉnh, nghiêm túc nghe cô nói, một chút lo lắng dường như cũng không có.

 

Triệu Hà kìm nén một lúc, cuối cùng nhịn không được chọc chọc Nguyên Đường, nhỏ tiếng hỏi: “Tiểu Đường, cậu có phải là ...... thành tích rất tốt không?”

 

Nếu không thì sao có thể bình thản như thế?

Nguyên Đường quay đầu, trên mặt là vẻ ngơ ngác: “Hả? Không có chuyện đó”

 

Triệu Hà không nói lên lời: “Vậy sao cậu không lo lắng?”

 

Nguyên Đường nghĩ một lúc, bất lực đáp: “Đại khái thì lo lắng cũng không có ích gì......”

 

Thành tích của cô ở cấp 2 cũng chỉ ở tầm trung, đến trường trung học số 1 đoán chừng không đủ dùng. Cộng thêm ở giữa có khoảng cách vài chục năm, lần thi này cô không thụt lùi một cách đáng kể đã tính là ông bà phù hộ rồi.

 

Triệu Hà phục rồi: “Cậu không sợ mời phụ huynh sao?”

 

Nguyên Đường cầm quyển sách lên rồi bắt đầu lật: “Sợ chứ, thế nên cậu cũng nhanh chóng đọc sách đi.” 

 

Tuy đã ký với Triệu Hoán Đệ giấy chứng nhận sống không nuôi chết không chôn, nhưng trên học tịch của trường học vẫn viết tình trạng gia đình như cũ. Nếu thi không tốt thật, đi đến bước mời phụ huynh, vậy thì có lẽ sẽ là một cảnh rất khó coi.

 

Chính vì điều này, cô cũng phải thi cho thật tốt.

 

Nguyên Đường cầm lấy sách, vui mừng vì bản thân khi sắp xếp sách không vứt sách cấp 2 đi, bây giờ vừa hay phải dùng đến. 

 

Áp lực thi cử theo đến, chốc lát đã thổi bay hơn nửa chút suy nghĩ lung tung của học sinh lớp 10 mới nhập học. Một số bạn học bận làm quen bạn mới, hẹn nhau đi leo núi, những học sinh vừa mới thân thuộc được một chút, bất đắc dĩ phải cầm sách lên, đưa tâm trí về lại với học tập.

 

“Ôi, cấp 2 các cậu học qua cái này à? Bọn mình sao chưa học qua?”

 

“Đáng chết, chỗ kiến thức này chẳng lẽ là cũng cần phải thi?”

 

“Ai có sách toán cấp 2 ở đây, cho tớ xem với, mẹ tớ mang sách của tớ cho người khác rồi.”

.....

Cô Bạch qua cửa sổ nhìn đám học sinh này một cách hài lòng, tầm mắt lướt qua cửa sổ thấy Nguyên Đường chuyên tâm học thuộc.

 

Phải thế chứ.

 

Hai ngày trước trên lớp không chỉ một học sinh đến tìm cô ấy, nói rằng hy vọng cô ấy xử phạt Nguyên Đường. Vốn là một trường học tốt, sao có thể cho học sinh bày sạp hàng ngoài cổng trường chứ? Quá là mất mặt. Trường trung học số 1 vốn là trường tốt nhất ở huyện, người trong nhà kỳ vọng biết bao về họ, không phải là để họ đến trường kiếm 3 cọc 3 đồng.

 

Lòng căm phẫn của học sinh làm cô Bạch cảm thấy buồn cười, Nguyên Đường bày sạp hàng, nhưng con bé không làm lỡ thời gian lên lớp.

 

Thông qua vài ngày điều chỉnh thời gian, Nguyên Đường đã sắp xếp được thời gian bày sạp hàng, buổi sáng cô bày ra bán nửa tiếng, hết giờ tự học sáng lại bán thêm 20 phút, buổi tối thì chỉ bày bán trước giờ tự học tối nửa tiếng.

 

Tính như thế, cô chỉ là hy sinh thời gian ăn cơm của mình, và không hề chiếm dụng thời gian học tập.

 

Nhưng có không dưới 3 lần, cô Bạch thấy con bé chạy như bay, vừa ngồi xuống thì chuông reo, nhưng đó cũng không tính là đến muộn!

 

Cô Bạch chú ý đến mấy học sinh cứ nhất quyết muốn cô ấy xử phạt Nguyên Đường, lúc này đang cau mày ở đó chép công thức.

 

Thế là đúng rồi, mấy học sinh này cứ bám mãi không buông, nói trắng ra chỉ hai chữ.

 

Nhàn rỗi.

 

Chỉ khi nhàn rỗi mới có tâm tư quan tâm cuộc sống của người khác, đi bận tâm liệu rằng mặt mũi phẩm giá có đẹp đẽ hay không.

 

Bận hơn là được.

 

Chẳng phải, một kì thi đã có thể để tất cả mọi người đều quay lại với vấn đề của chính mình sao.

 

Cái gì mà bày sạp hàng, cái gì mà kiếm tiền, cái gì mà đẹp hay không đẹp, đều đi thi đi. Để thi cử làm trọng tài cho công bằng nhất, mà cũng không nể tình cảm nhất, để bình đẳng mang đến cho mọi người áp lực nên có.

 

Cô Bạch nhanh chóng trở về phòng làm việc, cảm thấy quyết định này của trường rất chính xác, rất hợp lý.

 

Đột nhiên thông báo kỳ thi này, từ lúc thông báo đến lúc thi chỉ có bốn ngày.

 

Nguyên Đường hoàn toàn không về kí túc xá nữa, cô sống trong căn phòng nhỏ đã thuê, tháng chín khai giảng đã mưa mấy trận mưa thu, bây giờ buổi tối hơi lạnh, vừa hay cô cũng không có chăn đệm, co mình bên bếp lửa vẫn cháy, còn có thể đọc sách.

 

Đọc mệt thì đi ngủ, ấm áp, cũng không lạnh.

 

Chỉ có một điều không tốt, đó là cô không có đồng hồ, không xem được thời gian, chủ nhà lại có một cái đồng hồ để bàn, có thể nghe thấy tiếng “đính đoong” báo giờ.

Thế là mỗi ngày Nguyên Đường đều không được ngủ ngon, sợ rằng bản thân không nghe thấy âm thanh, sáng hôm sau sẽ lỡ mất giờ dậy.

 

Một lần nữa từ trong mơ bừng tỉnh, Nguyên Đường tức giận cho đầy củi vào bếp, trong lòng nghĩ đợi mình kiếm được tiền rồi, mua chăn đệm xong sẽ mua cho mình cái đồng hồ!

 

Mặc kệ là đồng hồ gì đồng hồ điện tử đồng hồ bỏ túi đồng hồ đeo tay, chỉ cần xem được giờ là được!

 

Thức đêm ba ngày liên tiếp, Triệu Hà có chút không hiểu sự kiên trì của cô.

 

“Cậu dừng bán sạp hàng nhỏ hai ngày đi, bận thi cử xong rồi bán tiếp không được sao? ”

 

Triệu Hà không nói là, sạp hàng nhỏ như vậy, hình như Nguyên Đường buôn bán cũng không tốt lắm, dường như một ngày cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, mà phải liều mạng đến thế?

 

Mỗi ngày cô lại có thể mặc kệ gió mưa để bày hàng.

 

Có lúc buổi sáng có mưa phùn nhẹ, có sạp hàng còn không bày bán, mà cô vẫn bày bán.

 

Có cần đến mức đấy không?

Nguyên Đường: “Cậu không hiểu.”

 

Cuộc sống bán sạp hàng chính là thế, nhìn có vẻ tự do, nhưng nếu cậu không kiên trì, ngày làm ngày không thì không được. Kinh doanh đều phụ thuộc vào đó, chữ “phụ thuộc”này, chính là thời gian và địa điểm cố định.

 

Nếu không khách quen sẽ không biết, cậu cũng không thể bắn một phát súng rồi lại đổi địa điểm. 

 

Nguyên Đường không giải thích quá nhiều, bởi vì cô cảm thấy Triệu Hà không cần thiết biết những thứ này.

Loại khôn ngoan trong sinh tồn cấp thấp này của cô, là cô đã từng chút một tìm ra nó, không có ai dạy cho cô những thứ này.

 

Trong khi chuẩn bị kỹ lưỡng cho kỳ thi, nếu nói có gì làm Nguyên Đường không vui, thì đại khái là Nguyên Đống.

 

Sau khi khai giảng, thật ra hai người không thiếu cơ hội gặp mặt, dẫu sao cũng là lớp bên cạnh, đi cùng một hành lang, gặp qua một lần là chuyện bình thường.

 

Nguyên Đường mấy lần đều thấy Nguyên Đống từ cửa sau lặng lẽ ngó đầu nhìn, sau đó nhanh chóng thụt vào.

 

Cô chỉ xem như không nhìn thấy.

Cô phí tâm phí sức để ra khỏi ngôi nhà đó, không phải vì giận ai, cũng không nhất thiết phải làm cho ai đẹp mặt.

 

Chỉ là cô thấy phiền, không muốn hy sinh nữa.

 

Còn về sau khi cô không muốn hy sinh, trong nhà gà bay chó nhảy như nào, đều không phải việc của cô.

 

Nhưng hình như Nguyên Đống đối với việc này vẫn luôn ôm hy vọng, Nguyên Đường thấy cậu ấy dường như có nhiều lời muốn nói, cuối cùng lại không dám đến trước mặt mình.

 

Thật là phiền.

Nguyên Đống như cũng cảm nhận được sự khó chịu của cô, mấy ngày gần đây lại không ngó đầu qua đây nữa.

 

Nguyên Đường thấy như vậy rất tốt.

Cô không muốn có dính dáng đến Nguyên Đống, thậm chí cô đã không muốn phân tâm nghĩ đến bất kì chuyện gì của Nguyên Đống.

 

Cô sống lại một đời, chỉ muốn dùng thời gian cho việc học, tương lai với kiếm tiền.

 

Bên này Nguyên Đường bận rộn nhưng cũng đã thỏa mãn, cô giống như miếng bọt biển, điên cuồng theo làn sóng tri thức, có áp lực nhưng lại có niềm vui của chăm chỉ, làm người sống hai kiếp như cô thấy rất mới lạ.

 

Một bên khác Nguyên Đống lại thấy rối bời.

 

Giờ ra chơi, vì ngày mai phải thi, học sinh lớp 10/3 đều không động đậy, ai cũng đang chăm chỉ học tập.

 

Nguyên Đống thẫn thờ một lát, đứng thẳng người đi ra cửa lớp.

 

Từ xa trông thấy Nguyên Đống vào văn phòng thầy cô, mấy bạn học cách cậu khá gần không hẹn mà vẻ mặt cùng lộ ra một chút chán ghét.

 

“Hứ!”

 

Chỉ từ ngữ khí trong một từ, mấy thanh niên đều nhìn ra được sự bất mãn trong mắt đối phương.

 

Theo lý mà nói, mới khai giảng, giữa hai bên đều không thân thuộc, vậy thì cũng không nên có sự bất mãn sâu sắc với bạn học không thân thiết.

 

Nhưng Nguyên Đống lại ngoài dự đoán của người khác……làm cho các bạn  học xung quanh đều không thích cậu.

 

Nếu là Nguyên Đường ở đó, nhất định sẽ biết nguyên nhân.

 

Bất luận là cô hay Nguyên Đống, với tư cách là một người được sống thêm mấy chục năm, trời sinh trên người thiếu chút năng lượng so với những người trẻ này. Cô còn tốt, đời trước vì ở quanh đại học bày sạp hàng, vẫn hiểu chút về suy nghĩ của một số người trẻ, cũng vì không có cuộc sống cấp 3, thế nên tỏ ra rất mới lạ với mọi thứ , điều này khiến cô nhìn có vẻ chín chắn, nhưng lại không làm người khác chán ghét.

 

Nhưng Nguyên Đống không như thế.

Không nói đến cậu đã sống qua một lần, kiếp trước, trong công việc cũng không gặp trắc trở gì.

 

Từ khi tốt nghiệp đại học đã làm việc ở cơ quan, ở thị trấn nhỏ, đã là “Người xuất chúng” được nhiều người ngưỡng mộ.

 

Làm người xuất chúng lâu rồi, Nguyên Đống đã cố định cách suy nghĩ của mình.

 

Cậu đối xử với bạn học xung quanh, đối đãi không giống với người cùng tuổi, mà ỷ vào cảm giác ưu việt kì diệu, đối xử “Lỗ mãng”với những người có tuổi tâm lý nhỏ hơn mình mấy chục tuổi.

 

Cảm giác ưu việt này bản thân Nguyên Đống không cảm nhận được, nhưng trong mắt người bên cạnh lại rất chướng mắt.

 

Thế nên cho dù Nguyên Đống ở lớp 10/3 chưa từng làm việc gì, cũng vẫn khiến cho bạn học xung quay mơ hồ sinh ra cảm giác chán ghét.

 

“Không phải là trong nhà nghèo sao, lấy ở đâu ra sự kiêu ngạo lớn thế.”

 

Đúng vậy, còn chưa đến nửa tháng, ấn tượng Nguyên Đống để lại cho bạn học chỉ có “kiêu”.

 

“Cũng không biết lần này cậu ta có thể thi được hạng mấy, không thi được hạng nhất thì đúng không xứng với khí thế của cậu.”