[Thập Niên 90] Sống Lại, Tôi Đấu Với Tra Nam Đến Cùng

Chương 14



Còn A Như, với bản năng nhạy bén của một phóng viên, đã nhanh chóng mở máy quay và đi theo.  

 

Tôi cũng định đứng dậy, nhưng Lâm Thanh Tự giữ tôi lại và nói: “Không phải lúc để hành động vội vàng, chúng ta cứ ăn trước đã.”  

 

Tôi gắp một miếng khoai lang mật vào bát Lâm Thanh Tự.  

 

“Đúng là, buồn ngủ gặp chiếu manh.”  

 

Lâm Thanh Tự cũng cười nói: “Lối đi mịt mù, cứ tưởng không có đường, nhưng đột nhiên lại thấy được ánh sáng.”  

 

“Vì vậy, đến lúc cuối, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì.”  

 

Khi A Như trở về và làm động tác OK, chúng tôi ăn uống càng thêm ngon miệng hơn.  

 

Còn một ngày nữa là đến phiên tòa.  

 

Tôi dẫn Lâm Thanh Tự đi dạo trong công viên mới mở.  

 

Khi Chu Dã tìm đến, tôi và Lâm Thanh Tự đang chuẩn bị lên tàu.  

  

Trước đây, Chu Dã không nghĩ tôi lại phiền phức đến vậy.  

 

“Có chuyện gì không?” 

 

“Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp.”  

 

Chu Dã ngập ngừng mở miệng.  

 

Tôi chỉ cảm thấy thật vô lý: “Tôi không hối hận, Thanh Tự, chúng ta đi thôi.”  

 

Chu Dã thấy tôi đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Thanh Tự, tức giận đến mức không kiềm chế được sự ghen tuông, không nhịn được mà chế giễu: “Lâm Thanh Tự, anh có biết xấu hổ không? Một người phụ nữ đã ly hôn mà anh cũng muốn à?”  

 

Lâm Thanh Tự ngạc nhiên nhìn anh ta một cái, rồi mỉm cười: “Lần đầu tiên tôi thấy chó cắn người.”  

 

Chu Dã tức giận đến mức không thể chịu được, vừa nói vừa đưa tay ra định đánh Lâm Thanh Tự.  

 

Tôi nhanh chóng kéo Lâm Thanh Tự lại, Chu Dã đánh trượt, anh ta chúi nhủi, thân dưới đập vào cây cột bị gãy đôi gần đó.

 

Ngay lập tức, Chu Dã ngã xuống đất, đau đớn hét lên: “Á, cái ấy của tôi!”  

 

Tôi ngơ ngẩn.  

 

“Chu Dã, anh lại định bày trò gì?”  

 

Lúc này, Chu Dã thực sự đau đớn, anh ta giơ tay lên: “Chí Vân, cứu lấy cái ấy của anh với!”  

 

Tôi sợ anh ta lại bày trò hất nước bẩn, đi về phía điện thoại công viên, gọi 120.  

 

Khi Chu Dã được đưa đến bệnh viện, anh ta không ngờ rằng đã không còn cứu vãn được nữa.  

 

Anh ta rất tức giận, Mạc Tình Hảo vội vàng chạy đến: “Anh điên rồi à? Anh đã làm hỏng cả hạnh phúc nửa đời còn lại của em đấy!”  

 

Chu Dã căn bản không thèm để ý đến cô ta.  

 

“Anh chỉ muốn dùng cái này để đe dọa Thẩm Chí Vân...”  

 

Nhưng kịp chưa nói xong, điện thoại của Chu Dã vang lên, là dì anh ta gọi: “Mày làm cái quái gì thế? Thẩm phán ngày mai xử án đã bị bắt rồi!”  

 

27

 

“Cái gì?”  

 

Chu Dã vừa mới làm xong ca phẫu thuật, mặt đã tái xanh.  

 

Nghe thấy lời dì anh ta nói, sắc mặt anh ta càng tái đi.  

 

Chuyện gì vậy?  

 

“Sao lại thế này?”  

 

“Rốt cuộc sao rồi?”  

 

Dì anh ta cũng tức giận nói: “Không hỏi được gì, chỉ biết là cô ta nhận hối lộ!”  

 

Chu Dã hoàn toàn sụp đổ.  

 

Anh ta không biết làm thế nào để kết thúc cuộc gọi.  

 

Bên cạnh, Mạc Tình Hảo giận dữ nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể thở dài: “Em đã bảo anh đừng đi gặp cô ta mà anh không nghe!”  

 

“Anh đúng là chỉ biết gây chuyện!”  

 

Những lời của Mạc Tình Hảo suýt nữa làm Chu Dã phát điên.  

 

Anh ta tức giận trừng mắt nhìn cô ta: “Anh làm tất cả những điều này là vì ai? Không phải là vì em sao! Thế mà em lại dám mắng anh?”  

 

“Anh đưa em bao nhiêu tiền, em đã làm gì hả?”  

 

“Không phải vì em, sao anh lại đi gây chuyện với Thẩm Chí Vân chứ?”  

 

Lúc này Mạc Tình Hảo chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo, em sẽ lo tất cả, có em ở đây mà, yên tâm đi.”  

 

Nghĩ đến đây, Chu Dã không kiềm chế được, khóc nức nở.  

 

Mạc Tình Hảo ngẩn người, hoảng hốt vài giây.  

 

Dù cho bây giờ công ty của Chu Dã đã phá sản, nhưng gia đình anh ta vẫn còn tiền.

 

Nếu rời xa anh ta, thì chuyện này chỉ có hại cho cô ta mà thôi.  

 

Cô ta do dự vài giây rồi tiến lại gần: “Em chỉ là quá tức giận thôi, nhưng em cũng rất thương anh mà.”  

 

Lần này, Chu Dã không muốn tin vào lời cô ta nữa.

 

Nhưng rõ ràng anh ta đang muốn đấu với tôi đến cùng, anh ta không thể nhượng bộ được!

 

Bên kia…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Dì của tôi đã tìm được người dẫn chương trình mới cho “Tầm Tình Ký”.

 

Đúng vậy, đây là việc cuối cùng mà tôi làm, tôi muốn để mọi việc Chu Dã đã làm bị phơi bày ra ánh sáng.  

 

Tôi phải lấy lại tất cả những gì mà Chu Dã đã gài bẫy mình trong quá khứ.  

 

Chu Dã, lần này, tôi nhất định phải khiến anh ta hối hận!  

 

“Chí Vân, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi.”  

 

“Anh tin rằng ánh sáng sẽ đến ngay thôi.”  

 

“Ngày mai, chúng ta sẽ đón Tiểu Tuyết về nhà.” Lâm Thanh Tự nhẹ nhàng vỗ vai cô.  

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Thanh Tự, em thật có lỗi với anh, em đã có Tiểu Tuyết rồi, nếu như ở bên anh...”  

 

Những lời còn lại, tôi do dự rất lâu mới thốt ra.  

 

Lâm Thanh Tự nhẹ nhàng vỗ vai tôi: “Đừng nói bậy, có Tiểu Tuyết ngoan ngoãn như vậy, anh vui còn không kịp.”  

 

“Có một đứa con gái như vậy, đối với anh mà nói là một điều tốt.”  

 

Tôi ngẩn người, không nhịn được mà ôm lấy anh: “Thanh Tự, anh thật tốt quá.”  

 

Tốt đến mức tôi muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho anh trong tương lai.  

 

Lâm Thanh Tự từ từ cười: “Vì em tốt.”  

 

Ngày hôm sau, ngày xử án.  

 

Tôi đã ngồi lên ghế bị đơn.

 

Chu Dã với vẻ mặt tái nhợt xuất hiện trước mặt tôi: “Thẩm Chí Vân, bây giờ cô hối hận vẫn kịp đấy.”

 

Anh ta lại cố gắng thuyết phục tôi.

 

Thật ra anh ta đã hối hận, nếu lúc trước anh ta nhận ra rõ ràng, có lẽ sẽ không làm mọi chuyện trở nên rối ren như vậy.

 

Tôi cười lạnh: “Là vì không còn thẩm phán giúp anh nữa à?”

 

Chu Dã ngạc nhiên: “Quả nhiên là cô!”

 

Tôi quay đầu đi: “Nếu không muốn ai biết, trừ khi mình đừng làm!”

 

Chu Dã thở dài: “Nếu cô cứ muốn như vậy, tôi cũng chẳng làm gì được.”

 

“Thẩm Chí Vân, cô thật sự muốn hại tôi đến c.h.ế.t phải không?”

 

Tôi không thèm để ý đến lời than thở của Chu Dã: “Bây giờ, anh là nguyên đơn, là anh muốn hại tôi, tránh xa tôi ra!”

 

Chu Dã nghẹn lại, quay người đi lảo đảo đến chỗ nguyên đơn.

 

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Chu Dã, nhưng tôi lại thấy Chu Dã mỉm cười với mình, miệng lặng lẽ nói: “Cô đoán sai rồi.”

 

Tôi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

 

Ngay lập tức, thẩm phán xuất hiện.

 

Tôi không thể tin nổi, thẩm phán này không phải đã bị bắt sao?

 

Làm sao có thể bình an vô sự xuất hiện trong phiên tòa như vậy?

 

28

 

“Phiên tòa bắt đầu!”  

 

Tiếng của thẩm phán vang lên.  

 

Tôi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Chu Dã, tôi lập tức bình tĩnh lại.  

 

Tôi đã lường trước việc Chu Dã có thể sẽ được bào chữa. 

 

Vì vậy, lúc này tôi càng phải giữ bình tĩnh.

 

Tôi và Lâm Thanh Tự trao đổi ánh mắt.

 

Luật sư của Chu Dã bắt đầu lên tiếng: “Nguyên đơn cáo buộc bị đơn đã mang tiền bỏ trốn. Dù hai người đã ly hôn, nhưng đã có thỏa thuận là cô ấy không được mang tài sản của nhà họ Chu đi.”

 

“Sau khi ly hôn, bị đơn đã ở với người khác, vì vậy nguyên đơn cho rằng cô ấy không phù hợp để nuôi con, yêu cầu bị đơn trả lại quyền nuôi con!”  

 

Tôi nghe thấy những lời vu cáo từ phía Chu Dã mà không nhịn được phải cười.  

 

Thẩm phán nhíu mày: “Yên lặng!”  

 

Lâm Thanh Tự mở lời: “Lý do phía bị đơn tranh chấp quyền nuôi con là có căn cứ.”  

 

“Nguyên đơn có quan hệ với nhiều phụ nữ bên ngoài, không chăm lo gia đình, trong khi người vợ phải một mình gánh vác công ty, lại bị nguyên đơn nhiều lần vu khống và xúc phạm. Vì vậy bị đơn cho rằng trong môi trường như vậy, không tốt cho đứa bé.”  

 

Lâm Thanh Tự đưa ra toàn bộ chứng cứ là những bức ảnh về mối quan hệ của Chu Dã với những người phụ nữ khác.  

 

Chu Dã cười lạnh: “Những bức ảnh này có thể đại diện cho điều gì? Tôi chẳng làm gì sai cả!”  

 

Thậm chí phía trên còn có thẩm phán, nhưng cảnh tượng này, ngay cả những người trong khán phòng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.  

 

“Những lời của anh có thể chứng minh điều gì? Có nhân chứng không?”  

 

Thẩm phán lên tiếng, rõ ràng là đứng về phía Chu Dã.  

 

Tôi khẽ mỉm cười nhưng môi tôi hơi run lên một chút.  

 

Lâm Thanh Tự không chịu thua: “Tôi biết các người là một nhóm, nhưng với tư cách một luật sư, tôi tất nhiên cũng có những mối quan hệ với các thẩm phán.”

 

“Thưa thẩm phán, ngài và nguyên đơn đã cấu kết với nhau để hãm hại bị đơn, những bức ảnh này là bằng chứng không thể chối cãi!”

 

“Ngài không thể phủ nhận đâu!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com