[Thập Niên 90] Sống Lại, Tôi Đấu Với Tra Nam Đến Cùng

Chương 5



Chu Dã siết chặt bảng ký tên, gân xanh nổi hằn trên trán, anh ta gào lên:  

 

“Cứu con! Tôi muốn con!”  

 

“Không, cứu mẹ! Cứu Tình Hảo, cô ta không thể xảy ra chuyện được!”  

 

Nội tâm anh ta giằng xé dữ dội.  

 

Cuối cùng, anh ta cắn răng đưa ra quyết định:  

 

“Cứu mẹ!”  

 

Đúng lúc này, bác sĩ lao ra khỏi phòng phẫu thuật, lớn tiếng thông báo:  

 

“Ngân hàng m.á.u đã cạn! Sợ rằng không cứu nổi nữa!”  

 

Nghe đến đây, Chu Dã bỗng phịch một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi.  

 

Anh ta cầu xin, giọng khàn đặc:  

 

“Chí Vân, tôi xin cô đấy! Dù sao cũng là một mạng người… Cô cũng có nhóm m.á.u B, hãy cứu cô ta đi!”  

 

Thấy tôi vẫn dửng dưng, anh ta đột nhiên túm chặt Tiểu Tuyết, gằn giọng đe dọa:  

 

“Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ đưa con bé c.h.ế.t cùng tôi!”  

 

Lời này như một nhát d.a.o sắc bén, đ.â.m mạnh vào lồng n.g.ự.c tôi.  

 

Ngay sau đó, tôi thấy anh ta kéo Tiểu Tuyết đến sát cửa sổ, làm ra vẻ muốn nhảy xuống.  

 

Lòng tôi lập tức rối loạn.  

 

“Đừng mà…”  

 

Tôi có thể lạnh lùng nhìn Mạc Tình Hảo sống c.h.ế.t thế nào.  

 

Nhưng Tiểu Tuyết… là con gái tôi, là m.á.u thịt trên người tôi tách ra.  

 

Làm mẹ, vốn dĩ rất mềm lòng.  

 

Cuối cùng, tôi siết chặt hai mắt, cắn răng lên tiếng:  

 

“Tôi cũng nhóm m.á.u B, hãy lấy m.á.u của tôi đi.”  

 

Không chút do dự nữa, tôi sải bước thẳng đến phòng hiến máu.  

 

Hai tiếng sau.  

 

Tôi ấn lên vết kim trên cánh tay, gương mặt tái nhợt, bước đến trước cửa phòng bệnh của Mạc Tình Hảo.  

 

Vừa vịn tay vào khung cửa đứng vững, tôi đã nghe thấy giọng điệu gắt gỏng của người bên trong.  

 

“Chu Dã, anh cũng nhóm m.á.u B, sao không hiến m.á.u cho tôi?”  

 

Gì cơ, hai người này lại nội chiến rồi sao?  

 

Tôi nghiêng người nhìn vào bên trong.  

 

Chu Dã đang đứng trước giường bệnh của Mạc Tình Hảo, hai tay chắp trước ngực, khúm núm nịnh nọt:  

 

“Nếu có thể, anh sẵn sàng rút hết m.á.u trong người để cứu em. Nhưng em cũng biết mà, anh sợ máu… Hơn nữa, anh là cha ruột của con trai em, quan hệ huyết thống quá gần, không thể truyền m.á.u được…”  

 

Mạc Tình Hảo hoàn toàn không chấp nhận lý do này.

 

"Anh chỉ đang viện cớ thôi! Máu này rõ ràng là truyền cho tôi, chứ nào phải cho con trai anh? Hơn nữa, làm gì có chuyện thân thích ruột thịt thì không thể hiến m.á.u chứ? Anh coi tôi là kẻ ngốc dễ lừa à?"  

 

"Tôi mà chết, anh cũng chẳng có con đâu! Cứ chờ tuyệt tự đi!"  

 

"Phì phì phì!"  

 

Chu Dã lập tức nghiêm mặt, ôm chặt Mạc Tình Hảo vào lòng, cười giả lả dỗ dành:  

 

"Bảo bối ngoan của anh, em đang oan cho anh rồi đấy."  

 

"Anh là người yêu em nhất trên đời mà!"  

 

Lời vừa dứt, Mạc Tình Hảo đột ngột đẩy mạnh anh ta ra, nghiến răng nói:  

 

"Anh thì yêu ai chứ? Người anh yêu nhất, chỉ có chính anh thôi!"  

 

Chu Dã nghe vậy, sắc mặt lập tức sa sầm, tức giận quát lên:  

 

"Anhkhông yêu em, thế tại sao lại bỏ mặc một người tốt như thế để đến với em hả?"  

 

"Cô ta đối xử với anh còn tốt hơn em gấp trăm lần! Cô ta yêu anh đến mức từ bỏ tất cả vì anh!"  

 

Lòng tôi như có sấm chớp đánh trúng, toàn thân c.h.ế.t lặng.  

 

Thì ra, anh ta biết tất cả.  

 

Thì ra, anh ta luôn biết.  

 

Chất chồng cay đắng trong lồng n.g.ự.c cuối cùng cũng vỡ òa, trái tim tôi quặn thắt đến nghẹt thở.  

 

"Anh nói cho em biết, nếu không phải vì con ngốc Thẩm Chí Vân yêu anh, thì sao cô ta có thể hiến m.á.u cho em chứ?"  

 

"Cô ta vừa bị rút hẳn 800ml m.á.u đấy!"  

 

"Y tá còn bảo cô ta suýt ngất luôn rồi."  

 

Giọng Chu Dã vô cùng thản nhiên, nhưng mỗi chữ anh ta nói ra lại như nhát d.a.o đ.â.m vào tim tôi.  

 

Ngoài cửa, tôi không thể khống chế nổi cơ thể mình nữa, không ngừng run rẩy. 

 

Phải, tôi thật ngu xuẩn, ngu đến mức không thể tha thứ nổi!  

 

Một con ngốc đã từng vì Chu Dã mà chịu bị đánh mười tám gậy, suýt nữa gãy cả xương sườn!  

 

Một con ngốc từng vì chiếc xe của Chu Dã mà phải gắng gượng uống rượu đến mức dị ứng, chỉ để giành được hợp đồng!  

 

Một con ngốc chỉ vì một câu "Anh yêu em" của anh ta mà đoạn tuyệt với gia đình, ngay cả khi mẹ hấp hối muốn gặp lần cuối, tôi cũng không về!  

 

Lửa giận bừng bừng thiêu đốt lồng ngực, khiến tôi cảm thấy cổ họng mình ngòn ngọt.  

 

Tôi loạng choạng, bước chân chệch choạc, mắt hoa lên, rồi mất kiểm soát ngã ngửa ra sau… 

 

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tôi lại rơi vào một vòng tay ấm áp.  

 

Ai đó đã đỡ lấy tôi.  

 

Tôi cố gắng lấy lại nhịp thở, nghiêng đầu nhìn… hóa ra là một người bạn phóng viên của tôi.  

 

"Vừa nhận được điện thoại của cậu là tớ đến ngay đây. Cậu sao rồi? Nếu cậu cũng nhóm m.á.u B, tớ cũng thế, để tớ vào hiến ít m.á.u nhé?"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nói xong, cô ấy liền định vào phòng bệnh.  

 

Tôi lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y bạn mình, nghiến răng nói:  

 

"Máu không cần hiến nữa. Giúp tớ gọi mấy người đến."  

 

Bạn tôi tròn mắt ngơ ngác:  

 

"Gọi ai cơ?"

 

Tôi sầm mặt lại, chậm rãi đứng thẳng người.  

 

"Gọi đội chương trình ‘Tầm Tình Ký’ của đài truyền hình địa phương đến đây. Tôi muốn vạch trần chuyện gian díu của Chu Dã và Mạc Tình Hảo!"  

 

Tôi muốn cho cả tỉnh Quảng Đông nhìn rõ bộ mặt trơ trẽn của Chu Dã!  

 

8

 

"Cái gì?" Bạn tôi sững người.  

 

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cuộn trào lửa giận của tôi, cô ấy vô thức liếc vào phòng bệnh.  

 

Cặp nam nữ đang ôm nhau thắm thiết bên trong khiến bạn tôi cũng nhíu chặt mày.  

 

Cô ấy lập tức hiểu ra.  

 

"Chí Vân, cậu bình tĩnh lại đi, bây giờ cậu cần nghỉ ngơi đã."  

 

Cô ấy đỡ lấy tôi, nhìn sắc môi trắng bệch của tôi mà không khỏi lo lắng.  

 

Tôi khẽ lắc đầu: "Tớ rất tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ."  

 

Bạn tôi lặng đi.  

 

Càng nghĩ càng phẫn nộ thay cho tôi.  

 

"Yên tâm đi, tớ sẽ xử lý ngay!"  

 

Dứt lời, cô ấy lập tức rời đi.  

 

Gió lạnh từ hành lang bệnh viện thổi tới khiến tôi càng thêm tỉnh táo.  

 

Tôi lặng lẽ nhìn hai kẻ đang ôm nhau ngày một chặt hơn, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo rồi quay người rời khỏi bệnh viện.  

 

Tôi lập tức đón con gái về, tiện thể làm thủ tục thôi học cho con.  

 

Chuyện về Bắc Kinh không thể chậm trễ nữa.  

 

Tôi sẽ đưa con rời đi ngay lập tức, hoàn toàn cắt đứt với chốn thị phi này.  

 

Về đến nhà, tôi nói với con gái:  

 

"Tiểu Tuyết, mẹ phải thu dọn đồ đạc. Con ngồi chơi ở phòng khách một lát nhé."  

 

Tiểu Tuyết chớp chớp mắt nhìn quanh, chơi được hai phút lại chạy đến tìm tôi:  

 

"Mẹ ơi, con muốn đi thăm cha và dì Mạc."  

 

Bàn tay đang gấp quần áo của tôi khẽ khựng lại:  

 

"Tiểu Tuyết, mẹ có chuyện muốn nói với con."  

 

Cân nhắc đến tâm trạng của con bé, tôi quyết định nói từng bước một.  

 

Tiểu Tuyết chớp mắt, gật đầu.  

 

Tôi hít sâu một hơi:  

 

"Tiểu Tuyết, mẹ và cha đã ly hôn. Tòa phán con thuộc về mẹ, mẹ sẽ đưa con về Bắc Kinh."  

 

Nghe xong, Tiểu Tuyết lập tức phản đối:  

 

"Không, con không muốn!"  

 

"Con chỉ cần cha mẹ thôi!"  

 

Cảm xúc của Tiểu Tuyết vẫn rất mãnh liệt, nhưng tôi không có thời gian dỗ dành, cũng không muốn giải thích nhiều.  

 

Tôi chỉ bình tĩnh hỏi:  

 

"Tiểu Tuyết, con ghét mẹ lắm sao? Con không muốn đi cùng mẹ à?"  

 

Tiểu Tuyết lắc đầu nguầy nguậy:  

 

"Nhưng con muốn cha vui, con muốn được ở bên cha mẹ."

 

Tôi ôm con vào lòng, dịu dàng nói:  

 

"Ở Bắc Kinh còn có ông bà chờ con về, có cậu dì đều đang đợi con nữa. Mẹ hứa với con, mẹ sẽ luôn yêu thương con, sẽ khiến con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất."  

 

Dù con gái rất đau lòng, nhưng nỗi đau nhất thời vẫn tốt hơn là chịu khổ cả đời.  

 

Tiểu Tuyết tuyệt đối không thể lặp lại bi kịch như kiếp trước được.  

 

Sáng hôm sau, vừa nấu xong bữa sáng cho con gái, tôi đã nhận được điện thoại từ bạn mình.  

 

"Tớ đã liên hệ với chương trình rồi. Hôm qua tớ cho người canh bệnh viện suốt đêm, Mạc Tình Hảo và Chu Dã vẫn chưa rời đi."  

 

"Đội quay phim sắp đến, cậu nhanh lên!"  

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.  

 

"Tiểu Tuyết, mẹ đi một lát rồi về ngay. Con ngoan ngoãn ở nhà nhé."  

 

Dặn dò con xong, tôi vội vã đến bệnh viện.  

 

Vừa đến cửa, tôi đã gặp bạn mình cùng ekip chương trình.  

 

"Hai người đó vẫn ở trong phòng, ban nãy còn ôm nhau thắm thiết."  

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi nghiến răng, dẫn theo đội quay phim đẩy cửa bước vào.  

 

Tiếng máy quay và đèn flash đồng loạt lóe lên.  

 

Chu Dã, người đang nằm trên giường bệnh chợp mắt, giật mình thét lên:  

 

"Mấy người làm gì vậy?"  

 

Nhưng trong phòng chỉ có mình anh ta, Mạc Tình Hảo đã biến mất.  

 

"Anh Chu phải không? Chúng tôi là ekip chương trình 'Tầm Tình Ký'. Vợ anh nói anh ngoại tình trước, nên mời chúng tôi đến ghi hình." 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com