"Thím, thím xem cô ấy kìa, cứ cố tình làm ầm lên."
Người dẫn chương trình mỉm cười nhàn nhã:
"Cứ để cô ta làm ầm lên đi."
Tôi kéo tay bạn, quay người rời đi.
Bạn tôi sốt ruột vô cùng:
"Chí Vân, cậu định cứ thế mà bỏ qua cho bọn họ sao?"
Bất ngờ, tôi dừng bước, ánh mắt kiên định.
"A Như, cậu nghĩ tớ sẽ dễ dàng tha cho bọn họ vậy à?"
Vậy những khổ sở mà tôi đã chịu đựng bao năm qua, chẳng lẽ lại cứ thế trôi vào dĩ vãng?
Đôi mắt tôi dần dần trở nên băng giá.
Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn khi đối diện với Chu Dã và Mạc Tình Hảo. Tiếp tục dây dưa với bọn họ hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Giết người không nhất thiết phải ra tay… tôi sẽ đánh bại Chu Dã chỉ bằng một đòn chí mạng.
Chuyện quay về Bắc Kinh cũng không thể trì hoãn thêm.
Ngay lập tức, tôi quyết định gửi thẳng loạt ảnh mà bạn mình chụp được đến tòa soạn báo.
Tôi phải cho đăng bài trước khi chương trình ‘Tầm Tình Ký’ phát sóng, phải ra tay trước, bóc trần bộ mặt thật của Chu Dã.
Chỉ có như vậy, tôi mới có đủ sức để chống lại anh ta.
"Cô Thẩm, chúng tôi vô cùng cảm thông với hoàn cảnh của cô. Yên tâm đi, chúng tôi sẽ đăng ảnh lên báo sớm nhất có thể!"
Tổng biên tập tòa soạn nhìn tôi đầy đồng cảm.
Tôi khẽ gật đầu:
"Tôi muốn ngày mai phải có bài đăng!"
"Tiền không phải vấn đề. Còn nữa, cha tôi là thủ trưởng, mong ông suy nghĩ kỹ."
Lần này, tôi nhắc đến danh tiếng của cha mình là để phòng ngừa trường hợp Chu Dã lại giở trò sau lưng.
Lần này, tôi không cho phép mình thất bại.
Tổng biên tập vội vàng gật đầu:
"Cô cứ yên tâm, chúng tôi luôn đứng về phía công lý và sự thật."
Công lý và sự thật ư?
Tôi không tin.
Tôi đã thấy quá nhiều tin tức sai lệch trong tương lai nên tôi hiểu rõ, khi bản thân mình không có đủ quyền lực trong tay, mạng lưới truyền thông sẽ chẳng đứng về phía mình.
Rời khỏi tòa soạn, tôi lập tức định mua vé máy bay về Bắc Kinh.
Thế nhưng, bạn tôi lại hớt hải chạy đến, kéo tay tôi lại:
"Chí Vân! Tiểu Tuyết mất tích rồi! Tớ đến đón con bé, nhưng trong nhà không có ai cả!"
12
Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Lông mày tôi nhíu chặt lại thành hình chữ Xuyên:
"Đã hỏi hàng xóm chưa?"
"Tiểu Tuyết rất ngoan, con bé sẽ không tự ý chạy lung tung đâu."
Vừa nói, tôi vừa lao về phía nhà mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đã sai rồi! Lẽ ra tôi nên đưa Tiểu Tuyết đi cùng.
Nhưng con bé còn nhỏ, tôi không muốn để nó chứng kiến cảnh cha mẹ đối đầu nhau, điều đó chỉ khiến tâm hồn non nớt của nó bị tổn thương.
A Như cũng đầy lo lắng:
"Hỏi rồi! Mọi người đều nói không thấy con bé ra ngoài."
"Tớ đã dùng chìa khóa vào nhà, lục soát khắp nơi mà vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Tuyết."
Ngực tôi thắt lại trong cơn hoảng loạn.
"Có lẽ con bé sợ người lạ, nên trốn đâu đó rồi."
Tôi cảm thấy đây là sai lầm lớn nhất mình từng mắc phải.
Lẽ ra tôi nên về đón con gái trước, rồi mới xử lý những chuyện khác.
Rõ ràng hôm qua, tôi đã hứa với con bé rồi.
Hứa rằng hai mẹ con sẽ cùng nhau về Bắc Kinh, hứa rằng tôi sẽ biến con thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian.
Nhưng nếu Tiểu Tuyết xảy ra chuyện, tôi không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
"Cậu đừng lo! Tớ đã báo cảnh sát rồi, nhưng chưa đủ 24 giờ nên họ chưa lập án. Tớ cũng nhờ bạn bè tìm kiếm khắp thành phố giúp cậu rồi."
A Như vừa an ủi, vừa gọi điện cho người quen.
Nhà không có, xung quanh cũng không thấy.
Nhịp tim tôi đập dồn dập, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Làm sao có thể biến mất mà không ai thấy chứ? Hay có ai đó cố tình giấu con bé đi?"
A Như đột nhiên nói ra một câu.
Câu nói ấy kéo tôi trở lại với chút lý trí còn sót lại.
"A Như, cậu giúp tớ mua vé về Bắc Kinh, tớ phải đến bệnh viện ngay!"
Đúng vậy. Tiểu Tuyết bỗng dưng mất tích, chắc chắn có liên quan đến Chu Dã!
Hai người lập tức tách ra hành động.
Tôi chặn một chiếc taxi, lao thẳng đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Chu Dã.
"Có phải anh đã đưa Tiểu Tuyết đi không?"
Tôi không muốn phí lời vô ích với anh ta nữa.
Chu Dã nhướng mày, thản nhiên nói:
"Tiểu Tuyết cũng là con gái tôi, sao lại nói tôi 'đưa nó đi'?"
Tôi thấy anh ta không chối liền thở phào nhẹ nhõm.
"Giao con bé lại cho tôi! Đừng quên, trong thỏa thuận ly hôn có ghi rõ, con gái thuộc quyền nuôi dưỡng của tôi!"
Chu Dã bĩu môi, không thèm che giấu vẻ khinh miệt:
"Một đứa bé thôi, tôi cũng chẳng thèm giành với cô!"
Ngón tay tôi siết chặt thành nắm đấm.
Đúng lúc này, Chu Dã cất giọng nhàn nhã:
"Chỉ cần cô không đăng báo, tôi sẽ nói cho cô biết Tiểu Tuyết đang ở đâu."
Tôi sững sờ.
Anh ta làm sao biết tôi định đăng báo?
Chuyện đó… ngoài A Như, không ai khác biết cả!
Chẳng lẽ là cô ấy?
Không, không thể nào!
"Anh đang uy h.i.ế.p tôi?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Tôi phải gặp Tiểu Tuyết trước!"
Tôi không ngờ Chu Dã lại dùng chính con gái mình để đe dọa tôi.
Tôi có thể nhượng bộ, nhưng phải đảm bảo con bé an toàn trước.
Chu Dã cười lạnh:
"Cô còn có thể vu oan chính chồng cũ của mình, tại sao tôi lại không thể uy h.i.ế.p cô?"
"Còn nữa, muốn gặp Tiểu Tuyết sao? Tôi không đồng ý!"
"Cô phải viết giấy cam kết!"
Tôi cảm thấy anh ta quá đáng đến cùng cực.
Nhưng rất nhanh, tôi liền tỉnh táo lại.
Nếu Chu Dã lo lắng về việc tôi đăng báo, chứng tỏ chuyện này thực sự có thể uy h.i.ế.p được anh ta.
Điều đó cũng có nghĩa là Tiểu Tuyết vẫn an toàn.
Trước khi làm bất cứ điều gì, tôi phải tìm được con bé trước!
Cuộc nói chuyện giữa hai người không có kết quả.
Ngay khi vừa bước ra khỏi bệnh viện, một giọng nói vui vẻ vang lên:
"Mẹ ơi!"
"Mẹ!"
Bước chân tôi khựng lại.
Tiểu Tuyết đang chạy về phía tôi!
Tôi ngẩn người, rồi lập tức nhìn về phía sau con bé.
Và người xuất hiện cùng Tiểu Tuyết… lại là Lâm Thanh Tự!
13
Một thoáng nghi hoặc lướt qua ánh mắt tôi.
Tôi không thể giấu nổi sự kinh ngạc:
"Thanh Tự?"
"Sao anh lại ở cùng con gái em?"
Nhưng ngay sau đó, sự ngỡ ngàng nhường chỗ cho niềm vui mừng.