Nhà họ Diêu nuôi cô lớn, nhưng chưa bao giờ thật sự xem cô là người một nhà. Họ chỉ muốn lợi dụng cô để trục lợi.
Họ chưa từng thật lòng quan tâm đến cô.
Cũng giống như anh ta vậy.
Chính vì thế, Diêu Mộc Lan mới có thể dứt khoát rời khỏi nơi này, rời khỏi anh ta mà không hề lưu luyến.
Cố Vân Thành lấy từ trong túi ra mặt dây chuyền mà cô để lại.
Hình ảnh khi còn bé hiện lên trong đầu...cô gái nhỏ từng hát ru cho anh ta.
Khi đó, anh ta đã thề rằng sau này nhất định sẽ tìm được cô, báo đáp cô.
Nhưng số phận trêu ngươi, anh ta lại nhận nhầm người.
Thậm chí cô đã ở bên anh ta lâu như vậy, vậy mà anh ta chẳng hề nhận ra.
Cứ thế, anh ta đã bỏ lỡ cô...
……
Bên kia đại dương, Canada.
Trình Lệ Na dẫn tôi vào một căn biệt thự ven biển mà bà đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Bà mỉm cười, nhìn tôi đầy yêu thương rồi hỏi: "Đây sẽ là nhà của chúng ta, con có thích không?"
Tôi ngắm nhìn căn biệt thự rộng rãi, ấm áp, xung quanh là bờ biển xanh biếc, lòng tràn đầy vui sướng, gật đầu liên tục: "Con thích lắm, nơi này đẹp quá!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thấy tôi vui vẻ, Trình Lệ Na nhẹ nhàng thở phào: "Thích là tốt rồi. Phòng của con mẹ đã chuẩn bị xong, lên nghỉ một lát rồi xuống ăn cơm nhé."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, theo chân người giúp việc lên lầu hai đến phòng mình. Khi cánh cửa mở ra, tôi gần như sững người.
Căn phòng được bài trí đầy mộng mơ, mọi thứ đều mang phong cách mà tôi từng ao ước. Ở nhà họ Diêu, tôi cũng có phòng riêng, nhưng đó là căn phòng nhỏ nhất, chỉ có một chiếc giường và tủ quần áo đơn giản.
Bây giờ, tôi lại có một căn phòng như trong cổ tích.
Mắt tôi bỗng hơi cay, cảm thấy ông trời cuối cùng cũng đối xử tốt với mình.
Tôi hài lòng ngả lưng lên chiếc giường nệm êm ái, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, tôi thấy một giấc mộng thật đẹp, khiến khóe môi không khỏi khẽ nhếch lên.
Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lặn.
Tôi vươn vai, rời giường rồi đi xuống lầu.
Trình Lệ Na đang ngồi trên ghế sofa, thấy tôi xuống thì vẫy tay gọi: "Dậy rồi à, mau qua đây ăn cơm."
Tôi nhanh chóng bước đến khoác tay bà, hai mẹ con cùng nhau đi vào phòng ăn.
Nhìn những món ăn Trung Hoa nóng hổi trên bàn, tôi khẽ sững người. Trình Lệ Na nhìn tôi, dịu dàng nói:
"Mẹ biết con chưa quen ăn đồ Tây, nên đã nhờ đầu bếp làm những món con thích."
Lòng tôi bỗng chốc ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong lúc ăn, Trình Lệ Na chợt nhớ ra điều gì đó liền nói:"Con gái, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi gặp thầy giáo dạy nhạc cho con. Ông ấy là người rất coi trọng thời gian, đừng đến trễ nhé. Hai giờ chiều, nhớ chưa?"
Tôi gật đầu: "Vâng, con biết rồi. Mẹ, con cần chuẩn bị gì không? Thầy thích gì, con có thể…"
Chưa nói hết câu, tôi đã bị mẹ cắt ngang bằng một tiếng "phì" bật cười.
Tôi không hiểu gì, quay sang nhìn mẹ.
Trình Lệ Na cười bảo: "Ai nói với con là giáo viên của con là một ông già?"
"À… không phải sao?" Tôi hơi đỏ mặt.
Trong suy nghĩ cố định của tôi, giáo viên dạy một người ở tuổi tôi thông thường đều là những người lớn tuổi. Chẳng lẽ tôi đoán sai rồi?
"Đương nhiên là không rồi." Trình Lệ Na nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Ngày mai gặp người ta con sẽ biết."
Tò mò của tôi lập tức bị khơi dậy. Tôi rất muốn biết vị thầy dạy âm nhạc mà mẹ nói đến rốt cuộc là ai.
Chiều hôm sau.
Tôi mặc một chiếc váy xanh lục dài đến đầu gối, mái tóc dài đến eo cũng buông xõa sau lưng.
Trình Lệ Na thì chọn một bộ sườn xám tím đậm.
Hai mẹ con đứng trước gương nhìn nhau mỉm cười.
Trình Lệ Na nói: "Đi thôi, cũng gần đến giờ rồi."
Bà dẫn tôi ra ngoài bắt xe, khoảng nửa tiếng sau, xe dừng trước một căn biệt thự mang đậm phong cách Canada.
"Đến rồi, xuống xe thôi."
Tôi theo mẹ xuống xe, ngước nhìn căn biệt thự trước mắt.
Đây là một biệt thự độc lập, chỉ có hai tầng, trước cửa có một bãi cỏ rộng lớn.
Sau khi bước vào, không gian bên trong lại khá rộng rãi.
Một người đàn ông trung niên trông giống quản gia cung kính đứng một bên, mỉm cười nói với mẹ tôi:
"Bà Trình, bà đến rồi, mời bà lên lầu."
Vừa nói, ông ta vừa đưa tay làm động tác mời đường.
Trình Lệ Na mỉm cười gật đầu, sau đó dẫn tôi lên tầng hai.
Tôi vừa bước lên lầu đã hơi sững sờ.
Chỉ thấy nơi này là một không gian mở rộng lớn, tất cả các phòng đều được thông nhau, bên trong có rất nhiều nhạc cụ.
Còn có vô số bản nhạc, băng từ và các loại giấy tờ, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Đi đến cuối hành lang, có một cánh cửa kính ngăn ra một không gian nhỏ.
Khi tôi đứng trước cửa, chợt nghe thấy một giọng hát trong trẻo như giọng nữ truyền ra từ bên trong.
Tôi sững người, thì ra giáo viên của tôi là một phụ nữ sao?
Không trách được, gọi là "thầy" đúng là không hợp chút nào.
Tôi say mê lắng nghe giọng hát lay động lòng người bên trong căn phòng.
Bất chợt, tiếng hát ngừng lại, tôi vẫn chưa kịp phản ứng.
"Có phải nghe chưa đã không?" Trình Lệ Na khẽ hỏi.
Tôi ngơ ngác gật đầu.
"Tên đó không dễ gì chịu mở miệng hát đâu. Sau này nếu có bản lĩnh, con có thể khiến cậu ta hát cho con nghe nữa." Trình Lệ Na cười nói.
"Dì nghĩ hay thật đấy..."
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp, dễ nghe, pha chút trêu chọc vang lên bên tai tôi.
Tôi lập tức ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước lặng.