Người dân Ninh Thành thích tìm hiểu thời sự, thích đọc báo, hầu như trên mỗi con phố đều có sạp báo, mỗi ngày bốn tờ báo nhất định phải xem là Nhật Báo, Ninh Thành Buổi Sáng, báo Đô Thị, Ninh Thành Buổi Tối, lúc rảnh rỗi cũng thích xem báo của Tân Hoa Xã, báo tuần san phát thanh truyền hình, hoặc tuần san Giải Trí, báo Tình Cảm. Lượng độc giả của Nhật Báo không hề thua kém Ninh Thành Buổi Sáng, thậm chí còn có uy tín hơn.Và khác với lần đầu tiên Nhật Báo tìm hiểu về vấn đề máy lạnh của Hồng Thái Dương, phỏng vấn người phụ trách, đăng tải khách quan trung thực lời nói của người phụ trách, lần này Nhật Báo thực sự đã khen ngợi và ủng hộ hành động của trung tâm bán sỉ và Hồng Thái Dương trong việc chống hàng giả hàng kém chất lượng, và kiểm soát chặt chẽ chất lượng sản phẩm.Bài báo đã thuật lại từ khi máy lạnh của Hồng Thái Dương bắt đầu gây xôn xao dư luận, tìm hiểu về ông chủ "lòng dạ đen tối", cho đến khi tác giả bài báo sau khi tìm hiểu, phỏng vấn và chứng kiến hàng loạt hành động của Hồng Thái Dương đối với người tiêu dùng, kiên quyết chống hàng giả hàng kém chất lượng, thực hiện phương châm khách hàng là thượng đế, chất lượng là trên hết, đã nhận ra đây là một ông chủ có tâm.Cuối bài viết, tác giả còn bày tỏ một câu cảm thán: Ông chủ có tâm thì không nên bị bôi nhọ, người làm báo cần phải chú trọng đến tính khách quan, tìm hiểu sâu, không thể đưa tin phiến diện cắt xén.Câu nói này thoạt nhìn như không viết gì cả, chỉ là cảm nhận sau những chuyến đi thực tế gần đây, viết một cách tùy ý, nhưng lại khiến những người đọc được nội dung này đều nhớ đến hàng loạt bài báo trước đó của Ninh Thành Buổi Sáng về Hồng Thái Dương và người đứng sau, trong đó người phụ trách của Hồng Thái Dương không chỉ là một ông chủ "lòng dạ đen tối", mà còn là một thế lực đen tối thao túng coi thường luật pháp.Nghĩ đến đó, họ không khỏi lật tìm nội dung đăng trên Ninh Thành Buổi Sáng ngày hôm đó, nhưng lại phát hiện ra tờ báo những ngày trước liên tục đưa tin về Hồng Thái Dương, về người đứng sau Hồng Thái Dương, lần này lại không hề nhắc đến Hồng Thái Dương một chữ nào, nhìn sang báo Đô Thị, Tân Hoa Xã, báo Phát Thanh Truyền Hình... tất cả đều đưa tin về việc trung tâm bán sỉ và Hồng Thái Dương đốt hàng giả, hàng kém chất lượng lên trang nhất.Chuyện này có chút đáng suy ngẫm.Những người thích đọc báo, tìm hiểu thời sự đều không ngốc, trong lòng họ tự có một cái cân, đã âm thầm quyết định sau này mua báo sẽ bỏ qua tờ Ninh Thành Buổi Sáng.*****Trong khi người dân đang xem báo, tổng biên tập mới Giả Duy Dân - người đã xin nghỉ ốm ở nhà cho đến nay vẫn chưa đến Ninh Thành Buổi Sáng làm việc, cũng đang xem báo.Sáng sớm, vợ và con trai con dâu của ông ta đều đã đi làm, ông ta xin nghỉ ốm ở nhà đã gần mười ngày, đã không thể ngồi yên được nữa, muốn đến Ninh Thành Buổi Sáng làm việc.Chỉ là tình cảnh của ông ta bây giờ thực sự rất khó xử, không biết phải làm sao mới tốt. Giả Duy Dân từ một phóng viên nhỏ làm lên, đến năm nay đã gần năm mươi tuổi, cuối cùng cũng có thể lên được vị trí tổng biên tập, nhưng không ngờ ngày đầu tiên nhậm chức đã nhận phải một mớ bòng bong.Người tiền nhiệm của ông ta đã nhận một khoản tiền lớn của người khác rồi ra nước ngoài kiếm đô la Mỹ, nhưng lại để lại một đống rắc rối, đăng tin giả bôi nhọ một nhân vật mới nổi ở Ninh Thành.Nếu như lần đó có thể dìm chết được người ta thì tốt, cũng không có chuyện gì lan đến Giả Duy Dân ông ta, nhưng mấu chốt là không dìm chết được, người ta còn tìm đến tận cửa yêu cầu đăng báo xin lỗi, làm sáng tỏ.Chuyện này làm sao ông ta có thể đồng ý được.Ninh Thành Buổi Sáng từ khi thành lập đến nay đã đăng tải hàng nghìn hàng vạn tin tức, chưa từng có trường hợp nào rút lại tin tức đã đăng, làm sáng tỏ rồi còn xin lỗi, không chỉ Ninh Thành Buổi Sáng, mà ngay cả những tòa soạn báo khác cũng chưa từng có.Một khi làm sáng tỏ và xin lỗi, chẳng phải là nói với cả thế giới rằng Ninh Thành Buổi Sáng đã đăng tin giả hay sao? Vậy thì sau này Ninh Thành Buổi Sáng còn có uy tín nữa không? Còn có ai mua nữa không?Hơn nữa, ông ta cảm thấy tin tức của Ninh Thành Buổi Sáng cũng không hoàn toàn là bịa đặt, chỉ là có chút khoa trương phiến diện, không có gì cần phải làm sáng tỏ. Ông ta đã quyết định sẽ từ chối chuyện này, nhưng bao nhiêu năm nay ông ta làm việc luôn cẩn trọng, sau khi biết đối phương nắm trong tay mấy dự án lớn của bên trên, không phải là doanh nhân bình thường, ông ta theo trực giác không thể đối đầu trực diện với đối phương.Vì vậy, ngày đầu tiên nhậm chức, ông ta xin nghỉ ốm về nhà. Ông ta nghĩ trốn một thời gian, xem xét thực lực cụ thể của người kia, nếu thật sự lợi hại mà có thể vượt qua ông ta tìm đến người có tiếng nói, thì ông ta cùng lắm cũng chỉ làm theo chỉ thị của bên trên, đối với Ninh Thành Buổi Sáng không công không tội, chuyện này cũng không liên quan đến ông ta.Nếu không có thực lực gì, bản thân lại không chịu nổi điều tra. Dựa vào mấy bài báo có thể đè chết người của Ninh Thành Buổi Sáng trước đó, cộng thêm ảnh hưởng dư luận từ các tờ báo nhỏ hùa theo, người này tuyệt đối khó mà chống đỡ, nói không chừng còn không qua nổi cửa của tổ điều tra, đến lúc đó hắn sụp đổ rồi, còn đâu sức lực mà đối phó với Ninh Thành Buổi Sáng.Nhưng ông ta cũng không hoàn toàn trốn tránh, ông ta vẫn luôn cho người chú ý đến tình hình, đề phòng có chuyện gì xảy ra thì còn kịp ứng phó. Ông ta biết chuyện người kia bị tổ điều tra đưa đi, cũng biết vợ của người kia đã tìm đến Ninh Thành Buổi Sáng, muốn ông ta đưa ra lời giải thích, biết ông ta xin nghỉ ốm, người ta còn đến tận nhà chặn ông ta.Nếu không phải ông ta đã dặn dò gia đình trước, vợ ông ta lại vừa hay bị cô ta gọi lại hỏi đường, thì có lẽ ông ta đã phải gặp mặt người ta ở nhà rồi.Để tránh phiền phức này, ông ta còn đặc biệt tìm người làm một giường bệnh ở bệnh viện, không ngờ người ta lại rất kiên trì chạy đến tận bệnh viện. Tiếc rằng, ông ta đã có lòng muốn trốn, thì không ai có thể gặp được ông ta.Chỉ là ông ta không ngờ đối phương lại là người không theo lẽ thường, ông ta mới trốn được ba ngày, đối phương đã cử luật sư kiện Ninh Thành Buổi Sáng ra tòa, còn báo cảnh sát.Ông ta cũng đã đánh giá thấp sự coi trọng của bên trên đối với chuyện này, và cả thực lực của đối phương, vụ án được thụ lý nhanh hơn ông ta tưởng.Khi biết được số tiền đối phương đòi Ninh Thành Buổi Sáng bồi thường, trong lòng ông ta đã nhận ra có chuyện không ổn.Quả nhiên, chỉ hai ngày sau chuyện còn tồi tệ hơn đã xảy ra, bên trên tìm đến ông ta.Ông ta đã xin nghỉ, bệnh viện cũng đã làm giấy tờ, nghĩ rằng dù có cố gắng cũng phải gắng gượng được hai ngày, ít nhất ông ta cũng đã nỗ lực, kết quả hai ngày cũng không trụ nổi, đối phương lại ra tay tìm đến Nhật Báo, đưa ra biện pháp ứng phó với mấy bài báo trước đó của Ninh Thành Buổi Sáng.Cũng là vung tiền mạnh tay, dám làm cả việc đền bù gấp đôi, một thương hiệu tưởng chừng như sắp tàn lại được vực dậy.Giờ đây được nhiều bên khen ngợi đưa tin, khiến cho Ninh Thành Buổi Sáng trước đó đưa tin phiến diện bị đặt vào tình thế khó xử, tình cảnh của ông ta cũng càng thêm lúng túng. Đi làm thì chuyện của đối phương đang sờ sờ trước mắt, bắt buộc phải giải quyết. Không đi thì không thể ăn nói với bên trên.Giả Duy Dân ngồi trên ghế sofa, đôi mắt hơi sưng húp liếc nhìn tờ báo trên tay, đọc đến dòng chữ cuối cùng thì tức giận ném tờ báo xuống bàn, tay chống lên đầu gối, bực bội và uất ức, thật xui xẻo, sao chuyện này lại rơi vào đầu ông ta chứ.Lúc này, chiếc điện thoại bàn bên cạnh đổ chuông, ông ta đưa tay nhấc máy, là cấp trên của ông ta.Chắc lại là thúc giục ông ta xem bệnh tình thế nào rồi nhanh chóng đi làm để giải quyết công việc, ông ta đang do dự không biết nên trả lời thế nào, thì nghe thấy bên kia nói:"Duy Dân à, cậu đã không khỏe thì cứ tiếp tục nghỉ ngơi ở nhà đi, công việc của cậu tôi đã sắp xếp người khác tiếp quản rồi, sức khỏe cậu không tốt, đợi khỏe lại rồi tôi sẽ sắp xếp cho cậu một công việc nhàn hạ hơn." (Editor: Đáng đời!!!)Đầu óc Giả Duy Dân ong lên, đã mấy chục tuổi rồi, ông ta không thể không hiểu ra rằng mình đã bị cách chức, ông ta mới lên chức tổng biên tập chưa được mười ngày thì tiền đồ đã chấm dứt, sau này cũng không còn cơ hội nữa, thậm chí còn không bằng trước đây.Sắc mặt Giả Duy Dân trắng bệch rồi lại xanh mét, ông ta mở miệng muốn nói nhưng đối phương không cho ông ta cơ hội, nói xong hai câu liền cúp máy.Cuộc điện thoại này không còn là những lời lẽ nhẹ nhàng thương lượng như trước, mà là thông báo trực tiếp.*****Chuyện của tổng biên tập của Ninh Thành Buổi Sáng vừa mới nhậm chức đã bị cách chức, Lê Tinh và Lục Huấn không hề hay biết, họ nhận được điện thoại từ bên phòng thông tin, nói rằng tổng biên mới của Ninh Thành Buổi Sáng sẽ sớm tìm họ để bàn bạc về những bài báo trước đó, và sẽ đưa ra cho họ một lời giải thích cụ thể.Lần này chuyện của Hồng Thái Dương có thể nhanh chóng đảo ngược tình thế, bên trên đã hỗ trợ rất nhiều, sau này còn nhiều việc cần sự hỗ trợ của họ, nên họ cũng không bám lấy chuyện này nữa, nhất định phải đòi bồi thường bao nhiêu, mà đồng ý, hai bên coi như đã kết thúc cuộc nói chuyện một cách vui vẻ.Sau đó hai người cũng không còn bận tâm đến chuyện này nữa, một mồi lửa lớn, một màn đập phá, Hồng Thái Dương đã rửa sạch oan khuất, trung tâm bán sỉ cũng một lần nữa khiến người dân Ninh Thành quen mặt.Báo chí đưa tin ngày hôm sau chính là ngày Quốc Khánh, lần này vì sự cố hàng giả, bất kể là trung tâm bán sỉ hay Hồng Thái Dương đều không có thời gian để chuẩn bị trước cho các hoạt động của ngày Quốc Khánh, trung tâm bán sỉ ở Từ Thành còn hoãn cả thời gian làm lễ khai trương, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc làm ăn phát đạt của nó.Bảy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, tổng cộng mười bốn tòa nhà trung tâm bán sỉ ngày nào cũng đông nghịt người, mấy quầy thu ngân hoạt động liên tục mà vẫn phải xếp hàng dài để thanh toán.Đúng vào dịp các sản phẩm quần áo, giày dép, túi xách mùa thu mới ra mắt, hàng hóa như thể không cần tiền, mọi người tranh nhau mua, nhân viên bận rộn bày hàng lên kệ còn không kịp.Ngày nào cũng bận rộn, tổng doanh thu bảy ngày còn cao hơn cả mười ngày cuối năm ngoái.Thiệt hại do việc đền bù gấp đôi cho hàng giả hàng kém chất lượng trước đó đã được bù đắp hoàn toàn, còn kiếm thêm được một khoản, coi như là một lần quảng cáo miễn phí.Trung tâm bán sỉ là như vậy, Hồng Thái Dương bên này cũng không kém.Hồng Thái Dương xuất hiện máy lạnh giả là không sai, nhưng thời buổi này chỗ nào mà không có hàng giả? Đi hiệu thuốc mua thuốc đau dạ dày còn có thể mua phải bột mì, hàng giả Ôn Thành chẳng lẽ mọi người còn mua ít sao? Đều là tự nhận mình xui xẻo.Hồng Thái Dương thì khác, họ có đảm bảo, dám chịu trách nhiệm, chỉ cần mua ở những địa điểm được chỉ định, có giấy ủy quyền của họ, một khi phát hiện hàng giả đều sẽ được đền bù gấp đôi, kiếm được một khoản tiền lớn.Mấy ngày nay những người mua phải máy lạnh giả trong nhà không biết vui mừng đến mức nào, cảm giác như có một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, có nhà còn đi mua cá thịt về ăn mừng, nhà nào khá giả thì mua đồ ăn vặt cho con cái.Khiến cho hàng xóm xung quanh ghen tị không thôi, những người được lợi còn muốn "giả vờ" mua hàng giả của Hồng Thái Dương một lần nữa, những nhà bỏ lỡ cơ hội cũng muốn có một lần "vạch mặt" hàng giả.Bước sang tháng 10, máy lạnh không cần mua nữa nhưng Hồng Thái Dương không chỉ bán máy lạnh, mà còn có nồi cơm điện, chảo điện, nồi hấp điện, máy sấy tóc, đây đều là những thiết bị điện cần thiết trong gia đình.Vì vậy, những điểm phân phối của Hồng Thái Dương, bao gồm cả bách hoá số một , trước đây vì ảnh hưởng của hàng giả mà vắng tanh vắng ngắt, nay lại đông nghịt khách hàng, nồi cơm điện, chảo điện, nồi hấp điện trong bảy ngày này đều bán hết sạch.Không chỉ ở khu vực Ninh Thành như vậy, mà ở những nơi khác như Thượng Hải, Hàng Châu, Từ Thành, vì lần này Hồng Thái Dương đã thực hiện việc đền bù gấp đôi và các biện pháp khắc phục khác rất tốt, nên cũng tạo được tiếng vang.Ban đầu, nhân viên nội bộ của Hồng Thái Dương, từ khâu sản xuất đến các đại lý bán hàng, đều tưởng rằng Hồng Thái Dương sắp phá sản, một số công nhân lo lắng mình sắp phải đối mặt với cảnh thất nghiệp, ngày nào cũng lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, các đại lý thì liên tục gọi điện cho phòng kinh doanh của Hồng Thái Dương và Thuận Tử để đòi trả hàng, đổi sang kinh doanh thương hiệu khác, không ngờ nó lại vực dậy được.Do sản phẩm bán chạy đến mức cháy hàng, các đại lý đã tăng cường lượng hàng nhập từ Hồng Thái Dương, bên sản xuất nhận được thông báo tăng cường sản lượng.Mà Hồng Thái Dương lần này cũng coi như rút kinh nghiệm từ vụ hàng giả, hiện tại tất cả sản phẩm của họ đều thực hiện theo tiêu chuẩn "một sản phẩm một mã", tất cả các cửa hàng, quầy hàng bán sản phẩm của Hồng Thái Dương đều phải có giấy ủy quyền có đóng dấu công ty của Hồng Thái Dương, ngoài ra còn bố trí nhân viên thị trường đến tất cả các khu vực để bí mật điều tra, một khi phát hiện ra tình trạng tuồn hàng, bán hàng giả, lập tức báo cảnh sát, hủy bỏ tư cách đại lý và truy cứu trách nhiệm bồi thường.Đến đây, cuộc khủng hoảng hàng giả của Hồng Thái Dương đã hoàn toàn qua đi.Sau bảy ngày nghỉ lễ Quốc khánh, hơn 90% hàng giả của Hồng Thái Dương đã được thu hồi, các điểm phân phối ở các nơi đã ổn định trở lại, Lục Huấn đã có biện pháp xử phạt thích đáng đối với các đại lý tuồn hàng, bán hàng giả, sau đó bắt tay vào việc làm sáng tỏ vụ việc ở khu chung cư Hải Tinh Hoa Viên.Việc xử lý đền bù gấp đôi của Hồng Thái Dương, cùng các bài báo trên báo chí, cộng thêm việc báo Ninh Thành Buổi Sáng cũng đã lên tiếng xin lỗi về những bài báo phiến diện trước đó, danh tiếng bị bôi nhọ của anh đã được khôi phục phần nào, buổi họp báo về khu chung cư Hải Tinh Hoa Viên diễn ra khá suôn sẻ.Chỉ là việc dầm chịu lực, tường chịu lực bị đập phá là sự thật, không thể phủ nhận, cộng thêm việc nhà cửa và đồ điện gia dụng khác nhau, nhà là bất động sản, người ta phải sống ở trong đó, còn là sống mấy chục năm, cho dù khu chung cư Hải Tinh Hoa Viên đã được kiểm định lại, người dân cũng không dám mạo hiểm.Vì vậy, sau khi buổi họp báo kết thúc, các báo đưa tin khu chung cư Hải Tinh Hoa Viên vẫn không bán được căn nào, số điện thoại gọi đến văn phòng kinh doanh đòi trả nhà vẫn không ngừng.Bên văn phòng kinh doanh đã nghĩ ra không ít biện pháp, giảm giá nhà, trả trước một ngàn tệ để mua nhà, mua nhà tặng vàng,... đủ các kiểu nhưng không có tác dụng gì.Nhà xây xong không thu hồi được vốn, các nhà cung cấp vật liệu và công nhân lại đang thúc giục đòi tiền, những công trình khác cũng đang thúc giục đòi tiền, Phạm Trường Hải và Lục Huấn đều có chút không chống đỡ nổi.Chưa đến mức đường cùng, dù sao thì tài sản mà họ có trong tay cũng không ít, Phạm Trường Hải tùy tiện bán một tòa nhà ở Cảng Thành thì ở Ninh Thành anh ấy có thể xây dựng một công trình mới.Nhưng vấn đề là nhà xây lên phải có khách hàng mua, không mua thì tiền của anh ấy chẳng phải bị chôn ở trong đó sao? Một tòa nhà bị chôn, nhiều tòa nhà bị chôn, cuối cùng ai cũng không chống đỡ nổi.Phạm Trường Hải lo lắng đến mức vết loét trên miệng đã đóng vảy lại bị lở loét, diện tích vết sẹo lan rộng ra. Khách hàng không mua cũng không biết có thể tìm ai, anh ấy chỉ có thể mỗi ngày rảnh rỗi là chạy đến văn phòng của Lục Huấn ngồi cả buổi, tàn thuốc lá đầy gạt tàn. Lục Huấn mỗi ngày hít khói thuốc thụ động của anh ấy, trước khi đi đón Lê Tinh về nhà còn phải tìm chỗ tắm rửa.Tình hình này kéo dài đến ngày 12 tháng 10, văn phòng kinh doanh của Lục Châu Quốc Tế đón tiếp một vị khách đặc biệt.Một vị khách hàng lớn hào phóng, đối phương định mua đứt một tòa nhà của họ, còn nói tin tưởng họ, muốn mua tòa nhà mà họ đã sửa dầm, sửa kết cấu sau khi đập tường chịu lực.Khi Phạm Trường Hải nhận được điện thoại từ văn phòng kinh doanh, đã vui mừng đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế sofa trong văn phòng của Lục Huấn, liên tục hỏi lại văn phòng kinh doanh hai lần: "Chắc chắn chứ? Không nghe nhầm chứ? Cậu nói là mua một tòa nhà, không phải một căn hộ, cũng không phải một tầng mà là một tòa?"Phạm Trường Hải một tay kẹp điếu xì gà, một tay cầm điện thoại hỏi, đôi mắt bò tót lại không nhịn được nhìn sang Lục Huấn bên cạnh, người cũng đang không giấu nổi vẻ kinh ngạc.Đợi đến khi nghe thấy bên kia cười đáp lại là chắc chắn, điếu xì gà trên tay anh ấy suýt chút nữa không cầm nổi, vội vàng ấn vào gạt tàn lại vội vàng hỏi: "Họ, họ định mua như thế nào? Vay thế chấp? Có cần tôi tìm ngân hàng cho họ không?"Vừa dứt lời, bên kia đáp lại: "Khách hàng mua đứt tòa nhà bằng tiền mặt, trực tiếp mang tiền mặt đến, cả một xe tiền, két sắt của chúng ta cũng không chứa hết, hôm nay nhân viên đều được điều đi phát tờ rơi hết rồi, chỉ có tôi và một nhân viên bán hàng ở lại, đếm tiền cũng không đủ người, chúng tôi lo lắng không an toàn, sợ bị cướp, nên bây giờ cửa lớn của văn phòng kinh doanh đều đóng lại...""!! Toàn, toàn bộ là tiền mặt!" Môi Phạm Trường Hải run rẩy.Cả đời này anh ấy đã từng nắm trong tay không ít tiền, bản thân cũng đã từng mua đứt từng tòa nhà ở Cảng Thành, nhưng việc anh ấy mua của người khác và người khác mua của anh ấy là hai chuyện khác nhau.Kể từ khi giai đoạn một của khu chung cư Hải Tinh Hoa Viên hoàn thành, cũng chỉ có thời gian đầu mới mở bán được mấy chục căn, sau đó sự cố tường chịu lực bị vỡ lở, không có một giao dịch nào được ký kết nữa, đã gần một tháng rồi.Hôm nay anh ấy đến tìm Lục Huấn đã chuẩn bị sẵn tâm lý công trình bên bờ sông sẽ bị đắp chiếu, xem xét xem nên dùng vào việc gì cho tốt, không ngờ sau cơn mưa trời lại sáng, không những ký được hợp đồng, mà còn là mua đứt một tòa!Trong đầu Phạm Trường Hải như pháo hoa nở rộ, đồng thời cũng quay cuồng, chuyện này phải tuyên truyền thật tốt, bản thân anh ấy là người Cảng Thành, hiểu rõ nhất sức mạnh của truyền thông, mượn thế tạo thế, trong khoảng thời gian này chứng kiến các thủ đoạn xoay chuyển tình thế của Hồng Thái Dương, anh ấy càng được khai sáng nhiều hơn, lập tức nói với bên kia: "Cậu, cánh cửa đó đóng lại là đúng! Cậu phải tiếp đãi khách hàng thật tốt, giữ chân họ lại, họ cần gì thì cứ sắp xếp, tôi sẽ lập tức cho bảo vệ đến! Tôi sẽ đích thân đến ngay!"Phạm Trường Hải vội vàng dặn dò xong rồi cúp điện thoại, kích động đến mức mặt mày đỏ bừng, hét lên với Lục Huấn: "Lục Huấn, cậu nghe thấy chưa, một tòa nhà của Hải Tinh Hoa Viên sắp bán được rồi!""Ừ, nghe thấy rồi." Lục Huấn khẽ cười, loa của chiếc điện thoại di động rất lớn, trạng thái của giám đốc phòng kinh doanh cũng giống như Phạm Trường Hải lúc này, giọng nói to đến mức có thể xuyên thủng căn phòng, làm sao anh có thể không nghe thấy.Mua một tòa nhà lại còn toàn bộ bằng tiền mặt, ở Ninh Thành bây giờ, những ông chủ có thể lấy ra được một khoản tiền mặt lớn như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh nhất thời không nghĩ ra được là ai.Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện tốt như trên trời rơi xuống thế này khiến anh lo lắng có điều gì mờ ám, đang định nói thì Phạm Trường Hải lại kích động, vỗ mạnh vào đùi: "Một tòa!"Phạm Trường Hải cười lớn: "Thế này thì tốt rồi, có một tòa làm mồi nhử, các tòa nhà khác sẽ không lo không bán được!"Phạm Trường Hải nói xong, nghĩ đến điều gì đó bèn vội vàng cầm điện thoại lên bấm số: "Tôi phải gọi cho hai phóng viên quen biết, chuyện này nhất định phải tuyên truyền thật tốt cho Hải Tinh Hoa Viên của chúng ta!""Đối phương đã hào phóng như vậy, thân phận chắc chắn không tầm thường, bất kể là mua để bán hay để ở, đều là một mánh lới quảng cáo tốt!"Phạm Trường Hải sợ vị khách hàng lớn này sẽ bỏ đi, gọi điện thoại hối thúc người xong, lại lập tức gọi điện cho đội bảo vệ của mình, bảo người ta lập tức đến văn phòng kinh doanh, anh ấy vừa dặn dò vừa máng chiếc áo vest trên ghế sofa lên rồi đi ra ngoài.Lục Huấn thấy như vậy, nghĩ lại không yên tâm, liền gọi anh ấy: "Anh Phạm, tôi đi cùng anh!"Phạm Trường Hải quay đầu nhìn anh, sau đó cười nói: "Được, cậu cũng đi chứng kiến đơn hàng lớn đầu tiên mang tính lịch sử này của Hải Tinh Hoa Viên đi, lát nữa chúng ta cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm.""..."Mới hơn một giờ chiều, Lục Huấn còn rất nhiều việc phải làm, còn định làm xong sớm để đến trung tâm bán sỉ đón Lê Tinh tan làm, khoảng thời gian trước Lê Tinh vì chuyện của anh mà bôn ba, sau đó lại bận rộn với lô hàng giả của công ty cô, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh cũng chỉ có hai ngày nay mới được rảnh rỗi, bụng cô ngày một lớn càng nặng thêm, anh muốn đến đón cô sớm để cô nghỉ ngơi cho khỏe.Nhưng tình hình hiện tại có vẻ không ổn, anh vẫn nên đi xem sao, công việc không làm xong thì mang về nhà, đợi tối trông cô ngủ rồi vào thư phòng làm.Phạm Trường Hải đang vội, Lục Huấn không trì hoãn, cầm chìa khóa xe, nói với trợ lý bên ngoài một tiếng rồi cùng Phạm Trường Hải đi đến văn phòng kinh doanh.Phạm Trường Hải sợ khách hàng đợi lâu không kiên nhẫn, suốt đường đi bảo tài xế lái xe như bay, quãng đường bốn mươi phút lái xe bị rút ngắn xuống còn một nửa, trên đường còn liên tục hối thúc phóng viên và đội bảo vệ của mình.Văn phòng kinh doanh của Lục Châu Quốc Tế nằm ngay khu vực gần bờ sông, Phạm Trường Hải làm việc hào sảng, thích rộng rãi, khí thế, văn phòng kinh doanh cũng được trang hoàng lộng lẫy, có ý cảnh, bố cục còn đặc biệt mời thầy phong thủy xem qua, bên ngoài có hòn non bộ và các loại đá kỳ lạ, tạo thành cây cầu nhỏ bằng kính trong suốt có thể ngắm cá chép, xung quanh tòa nhà đều là kính trong suốt, bên trong mang phong cách hiện đại tối giản, sang trọng, có thể soi gương được, gạch lát sàn bằng đá cẩm thạch, ghế sofa da mềm.Đến nơi thì cổng lớn của tòa nhà bị khóa từ bên trong, Phạm Trường Hải gọi người đến mở cửa.Bước vào tòa nhà, đi vào phòng khách VIP thì thấy một cô gái mặc váy màu xanh nhạt đang ngồi trên chiếc ghế sofa da mềm màu be, bên cạnh là giám đốc phòng kinh doanh đang nói chuyện gì đó với cô gái.Cô gái quay lưng lại với họ, từ phía Phạm Trường Hải nhìn sang chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng vô cùng xinh đẹp, thanh tú của cô gái.Ánh mắt Phạm Trường Hải dừng lại trên người cô gái mặc váy xanh nhạt một lúc lâu, sao bóng lưng này nhìn quen thế nhỉ?Trong mắt Phạm Trường Hải thoáng qua một tia nghi hoặc, thì thấy Lục Huấn ở phía sau bước nhanh hai bước đã vượt qua đi thẳng về phía cô gái mặc váy xanh nhạt: "Sao em lại đến đây?""Em đến mua nhà!" Lê Tinh không ngờ Lục Huấn lại xuất hiện ở đây, cô cầm chiếc cốc sứ men xanh trong tay, đôi mắt ngấn nước nhìn anh, ánh mắt ánh lên ý cười: "Sao anh lại đến đây? Không phải nói chiều nay anh phải đến trại nuôi trồng thủy sản sao?""Mua nhà?""Mua nhà?!"Lục Huấn nghi hoặc thốt lên một tiếng, giọng nói hùng hồn của Phạm Trường Hải ở phía sau đồng thời vang lên át cả tiếng anh, anh ấy vội vàng bước tới: "Không phải, em dâu, người mà phòng kinh doanh nói muốn mua cả tòa nhà là em à!""Đúng vậy!"Phạm Trường Hải đã đến, Lê Tinh nhẹ nhàng đặt chiếc cốc sứ men xanh trong tay xuống bàn trà bằng đá cẩm thạch, chống tay vào ghế sofa từ từ đứng dậy, bây giờ bụng cô đã hơi nhô lên, đứng dậy có chút chậm chạp, Lục Huấn vội vàng đi tới đỡ cô.Lê Tinh thuận theo tay anh đứng dậy, cười nhìn Phạm Trường Hải: "Anh Phạm, em đã mang tiền đến rồi, em mua tòa nhà số 1 của khu chung cư.""...Không phải, em dâu, em mua tòa nhà này làm gì?"Phạm Trường Hải không thể ngờ được vị khách hàng lớn mà mình mong đợi lại là Lê Tinh, đầu óc trống rỗng, nếu là người khác thì anh ấy đã lạnh cả tim nổi giận rồi, nhưng Lê Tinh thì khác, hơn một năm nay cô đã mang đến cho người ta quá nhiều chấn động, bao gồm cả việc xoay chuyển tình thế của Hồng Thái Dương lần này cũng là do cô nghĩ ra, cô không phải là người tùy tiện đùa giỡn, cho nên anh ấy càng thêm khó hiểu."Tòa nhà này vốn là do tôi và Lục Huấn xây dựng, em đây là đang tay trái chuyển sang tay phải, còn lãng phí một khoản thuế sao?"Khu chung cư Hải Tinh Hoa Viên đều được xây dựng để bán cho những người phất lên có chút tiền nhàn rỗi ở Ninh Thành, diện tích rộng, mỗi căn hộ đều có diện tích ít nhất từ một trăm năm mươi mét vuông trở lên, lớn hơn thì trực tiếp là căn hộ thông tầng."Em mua để mở cửa hàng." Lê Tinh cười nói. "Nói chính xác hơn là tầng dưới mở cửa hàng tiện lợi hoạt động 24/24, cửa hàng tiện lợi này có chút khác biệt so với các trung tâm mà em đang mở, đồ dùng hàng ngày trong đó chiếm một nửa; đồ ăn vặt, thuốc lá, rượu chiếm một phần nhỏ,; còn lại là rau quả tươi sống để cư dân trong khu chung cư có thể mua được rau thịt tươi ngon, giá rẻ mà không cần phải ra khỏi khu chung cư.""Anh Phạm biết đấy, chúng ta có nguồn lực này, hoàn toàn có thể mở một siêu thị rau quả tươi sống trên cơ sở cửa hàng bách hóa tiện lợi.""Tất nhiên là tòa nhà lớn như vậy em mở cửa hàng tiện lợi cũng không dùng hết, cho nên những tầng còn lại em định trang bị hết để cho thuê làm căn hộ du lịch, ký hợp đồng với các công ty du lịch, có thể cho thuê ngắn hạn hoặc thuê dài hạn.""Tầng trên cùng em định trang bị hết để cho gia đình mình, nhà chúng em đông người mà, mỗi nhà một căn hộ nhỏ, như vậy đến Tết thì mọi người trực tiếp đến đây đoàn viên, cũng không cần phải ngày ba mươi Tết chạy từ nhà này sang nhà khác.""...Em dâu có ý tưởng này cậu có biết không?" Phạm Trường Hải sau một hồi im lặng ngắn ngủi thì nhìn sang Lục Huấn
Lục Huấn không biết, anh đã có ý định để cô nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện tòa nhà không bán được anh không nói với cô, anh không khỏi nhìn sang cô.Cô cũng đang ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ: "Em muốn cho anh một bất ngờ, nên chuyện này em không nói cho anh biết. Đây coi như là một thử nghiệm mới khác của công ty em, mở cửa hàng hoạt động 24/24 trong khu dân cư, em tự bỏ vốn ra làm nhượng quyền.""Vậy nếu không có hiệu quả thì sao?" Phạm Trường Hải không nhịn được nói.Ý tưởng của Lê Tinh không thể không nói là rất hay, nếu khu chung cư bán hết thì cư dân ở trong đó sẽ không ít, tòa nhà số 1 còn có thể thông ra một con phố phía sau, làm ăn với những người dân ở khu phố gần đó.Đội xe của Lục Huấn vốn kinh doanh thủy sản, rau quả, chẳng qua là chuyển một phần kho đông lạnh từ trạm thu mua sang, cũng không cần lo lắng về vấn đề hàng tồn kho và đông lạnh.Nhưng điều này có một tiền đề, đó là khu chung cư phải bán hết.Nếu không bán được, Lê Tinh sẽ lỗ nặng, cửa hàng hoạt động 24/24, nhân viên đi làm ít nhất phải chia làm ba ca, tiền lương không phải là một khoản nhỏ, còn có tiền mua tòa nhà, tiền điện nước, tiền hàng tồn kho của cửa hàng tiện lợi.Phạm Trường Hải nói ra nỗi lo lắng của mình.Lê Tinh nghe xong thì cười, cô nhìn Phạm Trường Hải nói chắc nịch: "Anh Phạm, khu chung cư sẽ không ế đâu. Chẳng phải đối tượng khách hàng chính của khu chung cư là những người phất lên ở Ninh Thành trong những năm gần đây sao? Những người này chủ yếu vẫn là làm ăn buôn bán nhiều hơn đúng không? Người làm ăn buôn bán thiếu nhất là gì?""Là quan hệ, bình thường họ không tìm được người đưa mối làm ăn vào, sẽ phải bỏ tiền ra khắp nơi để tìm kiếm các kênh. Anh chỉ cần tung tin ra, khu chung cư hiện tại đã có những người giàu có, nổi tiếng nào ở Ninh Thành vào ở, vào ở là có thể làm quen làm hàng xóm với họ, hiện tại giá nhà ở khu chung cư không cao, một căn hộ cũng chỉ bằng tiền của một đơn hàng, em nghĩ người ký hợp đồng mua nhà sẽ không ít.""!!"Lời của Lê Tinh vừa thốt ra, Lục Huấn và Phạm Trường Hải đều nhìn về phía Lê Tinh, giám đốc kinh doanh vốn luôn đứng im thin thít từ khi hai ông chủ xuất hiện cũng nhìn cô với ánh mắt rực lửa, anh ta không nhịn được nói:"Nhưng hiện tại khu chung cư còn chưa bán được mấy căn, những khách hàng đã mua trước đó còn đang muốn trả nhà."Phạm Trường Hải nghe vậy cũng thở dài. Không có người mua lại còn muốn trả, gần đây đã trả lại phần lớn, e rằng cứ dây dưa thế này sẽ trả lại hết. Trước đó anh ấy đến tìm Lục Huấn bàn bạc việc chuyển đổi toàn bộ những tòa nhà đó thành khách sạn sang trọng, phòng suite ngắm cảnh, đây là một ý tưởng không tồi, chỉ là như vậy thì họ phải đầu tư thêm nhiều tiền, muốn vận hành một khách sạn cũng không phải là chuyện dễ dàng."Bán không được thì tặng, chẳng lẽ tặng cũng không được sao?" Lê Tinh lại cười. "Anh Phạm và Lục Huấn đều là người làm ăn, quen biết không ít người.""Xa xôi không nói, ông chủ Kim kinh doanh thép phế liệu bây giờ gần như là độc nhất ở Ninh Thành, anh Tiến và Thuận Tử bên phía Lục Huấn tùy tiện đứng tên một công ty cũng là nhân vật có tiếng rồi.""Đó là còn chưa kể đến anh Phạm." Lê Tinh nói xong, lại nhìn Phạm Trường Hải: "Bạn bè của anh Phạm còn nhiều hơn, còn có tiếng tăm hơn, hợp tác làm ăn trên thương trường cũng không ít, đôi khi cần tặng quà qua lại, em nghĩ tặng một căn hộ vẫn là có mặt mũi, có trọng lượng hơn.""Ngoài ra, anh Phạm và chị Trân cũng có không ít bạn bè ở Cảng Thành, tuy rằng họ không đến nội địa làm ăn, nhưng mấy năm nay Ninh Thành cũng đã phát triển lên, thỉnh thoảng họ cũng sẽ nhớ quê hương muốn quay về thăm thú, luôn cần một chỗ dừng chân đúng không, khu vực ven sông cũng thuộc khu vực có đặc điểm riêng, lại tương đối náo nhiệt ở Ninh Thành, buổi sáng có thể ngắm mặt trời mọc từ sông lên, buổi chiều ngắm hoàng hôn lặn xuống sông, buổi tối ngắm ánh đèn chài trên sông, em cảm thấy cũng rất tuyệt.""...""Em dâu, cái đầu của em, cái đầu của em, thật sự..." Chuyện đã làm khó hai người mấy ngày trời bỗng chốc được giải quyết, Phạm Trường Hải nửa ngày mới thốt lên được một câu, rồi quay sang Lục Huấn: "Cậu đúng là nhặt được bảo vật rồi."Lục Huấn nắm nhẹ bàn tay mềm mại của cô, khẽ cười một tiếng: "Chuyện này chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao."Anh lại thẳng thắn như vậy trước mặt người khác, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô còn ẩn chứa một ngọn lửa nóng bỏng, vành tai Lê Tinh hơi nóng lên, thấy phản ứng của họ, cô cũng không nói ra kế hoạch tiếp theo của mình, đến lúc đó lại cho họ một bất ngờ, chỉ hỏi:"Bây giờ em có thể mua nhà được chưa? Hôm nay em là thành tâm đến mua, sáng nay Tiểu Thang đến ngân hàng rút tiền, sợ đến toát mồ hôi.""Vừa rồi mang tiền vào đây, cậu ấy còn không dám đi vệ sinh." Lê Tinh cười nói, ngón tay chỉ vào mấy thùng tiền lớn đặt trên mặt đất."Được, em dâu mua nhà để dùng thì đương nhiên là được!"Xác định Lê Tinh mua tòa nhà là thật sự có nhu cầu, họ cũng đã có một hướng đi mới để bán khu chung cư này, Phạm Trường Hải cười tươi như Phật Di Lặc.Tuy rằng là đơn hàng "tuồn" ra từ tay người nhà, nhưng đó cũng là đơn hàng mà!Phạm Trường Hải bảo quản lý đi chuẩn bị hợp đồng mua bán, tiền thì cũng không cần đếm, dù sao cũng là tiền của vợ chồng họ chuyển từ tay trái sang tay phải rồi lại chuyển về, hợp đồng ký kết vô cùng thuận lợi.Ký xong, bạn phóng viên mà Phạm Trường Hải mời đến cũng vừa tới, anh ấy mới nhớ ra chuyện này, có chút ngượng ngùng, người nhà mình thì làm sao mà tạo chiêu trò được.Lục Huấn lại nhìn hai phóng viên kia suy nghĩ một lúc, rồi đưa họ sang một bên nói vài câu, hai phóng viên kinh ngạc nhìn anh, cuối cùng đồng ý yêu cầu của anh, chụp cho họ mấy tấm ảnh.Mua xong tòa nhà, Lục Huấn đoán Lê Tinh là không nghỉ ngơi mà trực tiếp đến đây, anh bảo Tiểu Thang đi vệ sinh về rồi quay lại công ty, anh ôm Lê Tinh chở cô về nhà.Phạm Trường Hải đích thân tiễn hai vợ chồng ra cửa, quay lại dặn bảo vệ đi gửi tiền, anh ấy bảo giám đốc kinh doanh đưa cho mình tài liệu về các tầng còn lại của khu chung cư, sau đó cầm điện thoại lên, đi vào văn phòng gọi điện cho những người bạn mà anh ấy cho là có thể qua lại được.Đúng như Lê Tinh đã nói, nhà không bán được nhưng không có chuyện không tặng được, thậm chí vì anh ấy hào phóng tặng nhà, mà còn có được thêm hai mối làm ăn khác.Nhà đã thuận lợi tặng đi, các nhân vật trong các ngành nghề khác nhau đều đã có, chiêu trò cũng đã có, tiếp theo là để phòng kinh doanh dốc toàn lực nhắm vào nhóm khách hàng mục tiêu.Có mục tiêu khách hàng cụ thể, Phạm Trường Hải đợi nhân viên quay lại, còn đích thân khích lệ động viên tinh thần mọi người, bảo giám đốc kinh doanh truyền đạt lại lời của Lê Tinh. Từ ngày hôm sau, phòng kinh doanh không còn xuất hiện tình trạng trả nhà nữa, thậm chí dần dần có những hợp đồng mới được ký kết.Mấy ngày sau, trên tờ Tin Nhanh Đô Thị xuất hiện một tin tức như thế này:[Người đàn ông may mắn, đầu tiên trong lịch sử!][Vợ vì ủng hộ chồng mà mạnh tay mua đứt một tòa nhà! Khu chung cư Hải Tinh Hoa Viên bán đứt cả tòa!]Tin tức này vừa ra, văn phòng kinh doanh của Lục Châu xuất hiện không ít khách hàng đến xem nhà, tuy nhiên người ta xem nhà xong, đều không nhịn được hỏi nhân viên bán hàng một câu: "Nghe nói bà chủ của các anh rất cưng chiều ông chủ, vì ủng hộ ông ấy mà trực tiếp mua đứt một tòa nhà hả? Thật không?"Nhân viên bán hàng trả lời những câu hỏi tương tự không dưới trăm lần, mỉm cười: "Thật, bà chủ của chúng tôi có sự nghiệp riêng, tiền riêng của mình."Những khách hàng khác nhau nghe được câu trả lời này đều có những phản ứng khác nhau, có người thì ngưỡng mộ khen vợ chồng ân ái, có người thì bĩu môi: "Ồ, hóa ra ông chủ của các người là trai bao à?""..."Bất kể thế nào, sau này mỗi ngày đều có người đến xem nhà ở khu chung cư Hải Tinh Hoa Viên, việc ký hợp đồng cũng không ngừng. Ngày 20 tháng 10, Lê Tinh bảo Lục Huấn đi cùng cô đến Bắc Kinh một chuyến.Ban đầu Lục Huấn tưởng cô đến Bắc Kinh để thăm cháu trai Lê Hà Niên, đến nơi mới biết, Lê Tinh vì đầu tư vào bộ phim của Trần Thủy Hoa, sau đó lại đầu tư vào công ty quảng cáo của Lê Hà Niên, bây giờ công ty quảng cáo này đã có được mấy quảng cáo nổi tiếng, cũng đã có tên tuổi, cô ở Bắc Kinh cũng coi như có chút danh tiếng, cộng thêm việc cô chống hàng giả hàng kém chất lượng, cùng với Lục Huấn đóng vai trò tiên phong được lên Nhật Báo, kênh Kinh Tế đã mời cô tham gia một buổi phỏng vấn "Tiêu điểm nhân vật mới".Lúc đó, khi nghe tin vợ mình sắp xuất hiện trên một chương trình phỏng vấn nhân vật, Lục Huấn cảm thấy thế nào? Cô sẽ trở thành người nổi bật nhất, không ai có thể so bì với cô nữa. Trong lòng anh vừa tự hào vừa vui mừng, cảm giác lâng lâng như đang bay bổng. Bình thường anh uống rượu không bao giờ say, nhưng hôm đó lại có chút cảm giác như say. Nếu không phải cô đang mang thai, anh thật sự muốn ôm cô chạy vòng quanh phố hai lượt.Buổi phỏng vấn không kéo dài lâu. Lê Hà Niên đang ở Bắc Kinh, đã lâu không gặp cháu trai lớn nên nấn ná thêm hai ngày, mãi đến ngày 24 mới quay về.Tối ngày 5 tháng 11, chương trình phỏng vấn về Lê Tinh chính thức phát sóng.Đây là buổi tối thư giãn và vui vẻ nhất của cô trong suốt hai tháng qua.Dự án Hải Tinh Hoa Viên giai đoạn một đến nay đã bán được một nửa, dòng vốn cũng thu hồi được một khoản kha khá, cơn khủng hoảng tài chính do anh em Thường Hùng gây ra cuối cùng cũng vượt qua.Thường Hùng và Trương Hòa Bích đã bị tuyên án tử hình, ngày hành hình cận kề. Mọi chuyện xem như đã hoàn toàn khép lại.Hai tháng trước đã xảy ra không ít biến cố, ai nấy đều bận rộn đến kiệt sức. Bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, lại thêm việc đã lâu rồi không tụ họp, Lê Tinh và Lục Huấn liền tổ chức một bữa tiệc sum vầy.Tối hôm đó, nhà họ Lục có ông cụ Lục, Lục Kim Xảo, Cố Như và Lộ Phóng; nhà họ Lê thì cả gia đình; còn có gia đình Phạm Trường Hải và Hà Trân, nhà Vũ Tiến, nhà Thuận Tử, tất cả tụ tập lại ngồi kín ba bàn lớn, cùng nhau ăn uống vui vẻ.Sau bữa ăn, dọn dẹp xong xuôi, mọi người quây quần trò chuyện.Người đông không khí càng náo nhiệt. Phòng khách biệt thự kiểu cổ rộng lớn, hai bên đều có ghế sofa, ai cũng góp chuyện rôm rả không ngớt, không lúc nào yên lặng.Lê Tinh rất được bọn trẻ con yêu thích, đứa nào cũng thích quấn lấy cô. Một bên tay trái là Phàm Phàm, bên phải là Thiên Tứ, cạnh đó còn có Cát Cát. Vài đứa nhỏ vừa xem hoạt hình trên TV vừa thỉnh thoảng gọi cô vài tiếng.Hơn chín giờ tối, chương trình phỏng vấn của Lê Tinh lên sóng. Mọi người nán lại đến giờ này chính là vì vô tình nghe Lục Huấn lỡ miệng nhắc đến, ai cũng muốn xem xong chương trình rồi mới về.Thấy đến giờ phát sóng, Lục Kim Xảo vội vàng đổi kênh, hào hứng muốn xem thành viên đầu tiên trong nhà xuất hiện trên truyền hình.Lục Huấn cũng không chậm trễ, lấy bộ thiết bị ghi hình mà anh cố ý mang về chỉ để ghi lại khoảnh khắc đặc biệt này. Bọn trẻ nghe nói sắp được nhìn thấy Lê Tinh trên TV, đứa nào cũng tò mò, hai mắt sáng rực líu ríu hỏi cô hết câu này đến câu khác.Chương trình vừa bắt đầu, Thiên Tứ lập tức nhận ra bóng dáng cô trên màn hình, hào hứng đến mức nhảy bật trên sofa, chỉ vào TV hét lớn: “Nhìn kìa, nhìn kìa! Cô út, cô thật sự ở trên TV rồi!”Cát Cát cũng vỗ tay tíu tít: "Thím tiên nữ xinh đẹp quá, lại còn giỏi nữa!”Phàm Phàm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt đen lấp lánh.Lê Tinh bật cười, giơ tay xoa đầu thằng bé, dịu dàng đáp lại bọn trẻ: “Chỉ có vậy thôi à? Sau này các con còn giỏi hơn cô nhiều.”Thật ra cơ hội xuất hiện trên chương trình này là do cô nhờ quan hệ mới có được, mục đích chính là để quảng bá thêm cho dự án bán nhà của Lục Huấn. Chương trình kinh tế này có nhiều người theo dõi, hơn nữa còn được phát lại vào ban ngày. Cô thậm chí còn thuê người tiếp tục quảng bá trên báo chí sau đó.Dạo trước, Phạm Trường Hải lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, Lục Huấn tuy không nói gì nhưng thời gian ở trong thư phòng lại nhiều hơn hẳn. Cô muốn giúp anh, nên nghĩ ra cách này.Ban đầu cô định để anh hoặc anh Phạm tham gia, nhưng vì bộ phim của Trần Thủy Hoa quá hot, đài truyền hình cảm thấy cô xuất hiện sẽ thu hút sự chú ý hơn. Nhưng tất cả những thứ đó đều chỉ là hư danh. Cô biết mình không thực sự xứng đáng, so với chị Trân hay anh Phạm còn kém xa. Lúc ăn cơm, chị Trân, cô Lục Kim Xảo và chị dâu khen cô không ngớt lời, khiến cô thấy ngại ngùng, vội giải thích. Giờ lại bị bọn trẻ con tâng bốc, mặt không khỏi nóng lên. Cô liếc nhìn người nào đó, người đã lỡ miệng để lộ ra chuyện này.Lục Huấn điều chỉnh thiết bị ghi hình, thấy nước trà sắp hết liền đứng dậy rót thêm. Nhận ra ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó đặt ly trà xuống, cầm một cốc nước mật ong đã pha sẵn mang đến bên cạnh cô.Anh đặt ly nước xuống bàn trà, thuận tay ôm Thiên Tứ rồi ngồi xuống cạnh cô. Bắt gặp ánh mắt cô nhìn sang, anh nhẹ nhàng vén lọn tóc bên tai cô, khẽ chạm vào vành tai ấm áp của cô, sau đó tự nhiên vòng tay ôm eo cô.Anh hiểu suy nghĩ của cô. Ngay sau khi ghi hình xong, cô đã nói với anh. Khi ấy, anh cảm động đến mức không biết phải nói gì, chỉ có thể ôm cô hôn mãi không rời. Trái tim anh như muốn tan ra, chỉ muốn bao bọc lấy cô, trao cho cô tất cả những gì tốt nhất.Cô từng nói rằng, cô muốn bù đắp tất cả những yêu thương mà anh đã thiếu hụt. Và cô đã làm được. Lúc này đây, trái tim anh luôn tràn đầy vì cô.Dù cô tham gia chương trình này vì lý do gì, với anh, đây vẫn là khoảnh khắc mà anh muốn ghi lại, muốn chia sẻ với cả thế giới. Hơn nữa, anh tin rằng cô hoàn toàn xứng đáng với tầm nhìn và tư duy của cô.Cô mới chỉ hai mươi tư tuổi, tương lai sẽ còn đứng ở những vị trí cao hơn nữa.Chương trình chính thức bắt đầu. Mọi người đều im lặng tập trung theo dõi. Lê Tinh nhìn xuống bàn tay đang siết chặt eo mình của Lục Huấn, nghĩ ngợi một chút rồi không gỡ ra.Lục Huấn nhận ra điều đó, khẽ cười dịu dàng, sau đó nhìn lên màn hình không rời mắt.Trên TV, cô mặc một chiếc váy dài màu hồng khói rộng rãi, gương mặt thanh tú, trả lời rành rọt từng câu hỏi của MC. Khi nhắc đến anh, cô không ngần ngại nói nhiều hơn.Cuối chương trình, MC hỏi: "Sau sự kiện hàng giả, cô có từng nghĩ đến trường hợp chồng mình không thể vượt qua không?”Cô mỉm cười dịu dàng: “Có chứ. Tệ nhất là anh ấy mất hết tiền, nhà không bán được, đứt vốn và phá sản. Nhưng không sao cả, tôi tin anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đứng lên được.”Nói đến đây, cô cúi đầu cười khẽ, như đùa mà bảo: “Không thì tôi vẫn còn một ít tiền riêng, nuôi anh ấy cũng không thành vấn đề. Cuộc sống tệ nhất cũng chỉ là ăn cơm thô canh lạt, nhưng chỉ cần vợ chồng bên nhau, thế nào cũng là điều tốt đẹp.”Lục Huấn lặng người nhìn cô. Cô cảm nhận được ánh mắt anh, ngẩng lên nhìn lại.Ánh mắt chạm nhau, một khoảnh khắc vĩnh hằng.Tệ nhất cũng chỉ là ăn cơm thô canh lạt. Chỉ cần bên nhau, thế nào cũng là điều tốt đẹp.Chỉ có họ mới hiểu, được bên nhau quý giá nhường nào.Đó chính là thế giới trong mơ, nơi họ từng khao khát nhưng không thể chạm tới.May mắn thay trong thực tại, họ đã có được một cái kết trọn vẹn.HOÀN CHÍNH VĂN