Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi

Chương 156



Hạ Tình nhún vai, đáp nhẹ nhàng:
“Cũng không có gì đâu. Chỉ cần uống thuốc hoặc tiêm để hoãn lại vài ngày thôi.”

Tuy Hạ Tình nói nhẹ nhàng, nhưng Khương Ngư nghe ra sự bất lực ẩn sau những lời đó. Quả nhiên, những hào nhoáng trên sân khấu đều phải đánh đổi bằng sự hy sinh và trả giá ở phía sau màn.

“Nếu như có một loại băng vệ sinh giá rẻ, lại giúp mọi người thoải mái vận động thì tốt biết mấy!”

Hạ Tình chỉ nói đùa, nhưng Khương Ngư lại ghi nhớ lời ấy. Là phụ nữ, cô luôn quan tâm đến những khó khăn mà phụ nữ phải đối mặt. Cô nhớ đã đọc được tin tức rằng dây chuyền sản xuất băng vệ sinh đầu tiên trong nước được đưa vào sử dụng năm 198x. Bây giờ vẫn còn vài năm nữa, mà giá băng vệ sinh hiện tại khá đắt. Hầu hết phụ nữ không đủ tiền mua nên vẫn phải sử dụng đai kinh nguyệt.

“Nếu mình có thể chế tạo dây chuyền sản xuất băng vệ sinh, hoặc thậm chí tạo ra một thương hiệu riêng, không chỉ giúp phụ nữ có sản phẩm giá rẻ, mà còn có thể kiếm tiền. Đây chẳng phải là một việc làm ý nghĩa sao?” Khương Ngư nghĩ thầm.

Ý tưởng này bắt đầu nhen nhóm trong đầu cô. Phụ nữ luôn cần những sản phẩm như băng vệ sinh, mỹ phẩm, đồ chăm sóc da, nội y… Tất cả đều liên quan mật thiết đến đời sống của họ. Với một thị trường lớn như trong nước, nếu làm tốt, biết đâu cô còn có thể xuất khẩu và mang về ngoại hối cho quốc gia.

Khương Ngư biết ngoại hối rất quan trọng. Quốc gia cần ngoại hối để mua máy móc, thiết bị hiện đại. Cô nghĩ, chỉ khi đất nước giàu mạnh, đời sống người dân được cải thiện, sản phẩm của cô mới có cơ hội phát triển hơn nữa. Dẫu vậy, cô tự nhủ mình chỉ là một người bình thường, việc mơ đến chuyện kiếm ngoại hối nghe có vẻ lớn lao, nhưng ít nhất nếu làm được, cô cũng có thể tạo việc làm cho các quân tẩu xung quanh.

Đang miên man suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc vang lên kéo cô về thực tại:
“Đang nghĩ gì mà tập trung thế? Nước miếng chảy ra rồi kìa!”

Khương Ngư giật mình, ngẩng lên thì thấy Hoắc Diên Xuyên đứng trước mặt, ánh mắt anh đầy vẻ trêu chọc.

“Anh đừng có nói linh tinh!” Cô vội đưa tay lau miệng, rồi mới nhận ra mình bị lừa.

“Nhóc con đúng là ngốc thật.” Hoắc Diên Xuyên bật cười, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô mà không nhịn được muốn trêu thêm.

“Hoắc Diên Xuyên! Anh càng ngày càng tệ! Lúc nào cũng chọc em!” Khương Ngư liếc anh một cái, bĩu môi trách móc.

Hoắc Diên Xuyên khoanh tay, ung dung nói: “Ai bảo em nghĩ ngợi đến xuất thần, còn trách anh sao? Nhóc con, em đúng là không biết nói lý!”

“Anh...” Khương Ngư lườm anh, nhưng lại không giấu được ý cười.