Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi

Chương 181



Hoắc Diên Xuyên nhìn chú chó nhỏ, trầm ngâm một chút. "Cậu nuôi nó ở đây cũng được mà. Ký túc xá cá nhân của cậu rộng rãi, đủ chỗ cho nó chạy nhảy."

"Chuyện này đúng là đau đầu thật," Chu Thiệu vừa vuốt ve chú chó nhỏ vừa lẩm bẩm. "Bình thường thì không sao, nhưng dù gì nó cũng là một sinh mạng. Nhà bà con ấy cũng gặp nạn, chẳng thể lo nổi cho nó. Anh chị em của nó mất cả rồi. Giờ anh kết hôn, bình thường chẳng đi theo tôi nữa, giờ chúng ta đều là ‘cô gia quả chó’, nói không chừng đây là duyên phận."

Chu Thiệu thao thao bất tuyệt, còn Hoắc Diên Xuyên thì vừa bận rộn vừa giữ vẻ bình thản, lắng nghe.

"Nhưng nghĩ mà xem, nếu nhận nuôi, lỡ lúc làm nhiệm vụ mà mười ngày, nửa tháng không về, chú chó này chẳng phải sẽ chết đói sao?"

"Ừ, cũng có lý."

Ban đầu, Hoắc Diên Xuyên không định để ý, nhưng đột nhiên anh nghĩ đến Khương Ngư. Cô thường ở nhà một mình, dù đã có vài người bạn, nhưng những lúc chỉ có một mình, anh vẫn không yên tâm. Nếu có một chú chó nhỏ bên cạnh, có lẽ cô sẽ vui hơn.

"Đưa tôi đi."

Nghe vậy, Chu Thiệu ngẩng lên nhìn, không giấu nổi sự ngạc nhiên. "A? Anh muốn nuôi thật à?"

"Không phải cho tôi, là cho Khương Ngư. Cô ấy ở nhà một mình, có con chó nhỏ bầu bạn, tôi cũng thấy an tâm hơn."

Chu Thiệu cười nham nhở, chọc ghẹo: "Lão Hoắc, không ngờ anh cũng biết chăm lo chu đáo. Nếu tôi là con gái, chắc tôi cũng gả cho anh mất."

"Cút ngay."

Vì Hoắc Diên Xuyên đã lên tiếng, hơn nữa nuôi con chó nhỏ bên cạnh Khương Ngư quả thực cũng hợp lý hơn, Chu Thiệu không chút do dự, giao chú chó nhỏ cho anh.

Khi Hoắc Diên Xuyên mang chú chó nhỏ về, Khương Ngư vừa nhìn thấy đã giật mình. 

"Ở đâu ra vậy?" Cô tò mò hỏi, hoàn toàn quên mất việc chưa thân thiết đến mức này đã vươn tay ôm lấy chú chó từ ngực anh.

Khoảnh khắc tay cô chạm vào lồng ngực mình, dù cách một lớp áo, Hoắc Diên Xuyên vẫn cảm thấy cơ thể cứng đờ. Anh chỉ có thể giữ vẻ ngoài bình thản, cười nhạt.

"Chu Thiệu cho đấy. Bà con của cậu ấy gặp nạn, không nuôi nổi, nên anh mang về."

"Vậy con chó này, là của anh sao?" Khương Ngư ôm chú chó nhỏ, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh.

"Không." Anh lắc đầu, mỉm cười. "Là cho em."

"Cho tôi á?" Cô ngơ ngác hỏi lại, vừa bất ngờ vừa vui mừng. Nhưng đồng thời, cô cũng có chút lo lắng liệu mình có chăm sóc tốt cho nó không.

Cúi xuống nhìn chú chó nhỏ đáng thương, nghe Hoắc Diên Xuyên kể về việc các anh chị em của nó đều đã mất, Khương Ngư không khỏi mềm lòng. Nhẹ nhàng vuốt ve đầu chú chó, cô thì thầm: "Mày giống tao, cô đơn một mình."

Nói rồi, cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt kiên định. "Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó."

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô, Hoắc Diên Xuyên không nhịn được bật cười. Cô gái này thật sự đáng yêu đến mức anh chỉ muốn xoa đầu cô một cái.