Nghe những lời này, Khương Ngư bất ngờ, không thể tin vào tai mình. Hoắc Diên Xuyên lo lắng cho cô sao? Anh ấy có bị sốt không? Hay là uống nhầm thuốc rồi?
Thấy cô nhìn mình đầy nghi hoặc, Hoắc Diên Xuyên cũng cảm thấy không tự nhiên, anh hắng giọng rồi tiếp tục:
“Đừng suy nghĩ nhiều. Tôi đã nói với cô rồi, tôi coi cô như em gái của mình. Nếu như Tú Tú không nói gì mà biến mất, tôi cũng sẽ lo lắng như vậy. Chuyện này rất bình thường.”
Khương Ngư gật đầu, tự nhủ mình không nên suy nghĩ quá nhiều. Hoắc Diên Xuyên đã nói anh coi cô như em gái, mà người như anh chắc chắn không phải là người sẽ bỏ mặc cô, nếu có chuyện gì xảy ra. Có thể trong lòng anh ấy còn cảm thấy áy náy nữa.
Nghĩ đến đó, Khương Ngư không còn cảm thấy tức giận nữa.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi. Lần sau tôi sẽ báo cho anh biết khi ra ngoài.”
Hoắc Diên Xuyên thấy thái độ của Khương Ngư đã dịu lại, anh cũng không kéo dài chuyện này nữa, chỉ gật đầu một cái.
“Ừm, nhưng cô vẫn chưa nói cho tôi biết cô ra ngoài làm gì?”
Khương Ngư không giấu giếm, vì thực ra cô cũng không thể giấu nổi. Cô đã từng nói với anh về việc làm xà phòng thơm rồi.
“Tôi đi bán xà phòng thơm.”
Hoắc Diên Xuyên bình tĩnh liếc nhìn cô.
“À, vậy sao? Buôn bán thế nào rồi?”
Khương Ngư cười tươi đáp:
“Không tệ lắm, tôi bán hết sạch rồi.”
Cảm giác vui vẻ khi bán hết xà phòng khiến tâm trạng Khương Ngư tốt lên rất nhiều. Cô nhìn Hoắc Diên Xuyên không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.
Hoắc Diên Xuyên nhìn thấy đôi mắt của cô đang lấp lánh, có chút hưng phấn và hy vọng. Nhưng điều khiến anh bất ngờ là trong ánh mắt ấy, không còn bóng dáng của mình nữa.
Lòng anh bỗng nhiên chùng xuống, một nỗi đau nhẹ tựa như kim châm bất chợt ập đến.
Dù vậy, anh vẫn không nói gì thêm, không nhắc lại chuyện cô cần xin lỗi Chu Thiệu nữa. Hai người tạm thời giữ im lặng, khôi phục lại mối quan hệ bình thường như trước.
Khương Ngư còn tự tay làm mấy chiếc bánh ngọt nhỏ, để dành cho Hoắc Diên Xuyên. Cô biết, mặc dù vẻ ngoài anh lạnh lùng, nhưng thực tế anh rất thích đồ ngọt.
Trong quân đội, việc ăn uống thường khá hạn chế, nguyên liệu cũng không dư dả. Vì vậy, Khương Ngư chỉ có thể làm những món đơn giản. Lần này, cô chọn làm bánh bao đậu – món ăn tuy không cầu kỳ nhưng thơm mềm, ngọt dịu và không hề ngấy nhờ vào tay nghề khéo léo của mình.
Hoắc Diên Xuyên, ngoài miệng thì chê bai:
“Thứ này chỉ có trẻ con mới thích ăn.”
Nhưng trên thực tế, anh lại ăn không ít, khiến Khương Ngư không khỏi che miệng cười thầm. Trong lòng cô thầm nghĩ: Miệng nói một đằng, tay làm một nẻo, đúng là tính trẻ con mà!