“Đang sinh rồi! Chị dâu của con đang sinh rồi!” Thường Phương Trạch kích động nói.
Lúc 2 giờ sáng, cả gia đình vội vã đến bệnh viện.
Người nhà nhà chị dâu đã đến, bọn họ đang lo lắng chờ đợi ở ngoài phòng sinh.
Thường Phương Trạch cũng lo lắng, vừa vỗ vai bà thông gia vừa an ủi, nhưng trong lòng lại như đang đánh trống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, y tá thường xuyên đi ra, mỗi lần ra lại lắc đầu.
Sản phụ mở cổ tử cung chậm, dù không nguy hiểm nhưng đau đến mồ hôi đầy người, khóc đến kiệt sức. Nghe nói có sản phụ sinh không thuận lợi, đau cả ngày lẫn đêm là chuyện bình thường.
Đến khi trời vừa tờ mờ sáng, vẫn chưa có tin tốt.
Giang Hành đi đến tiệm cơm quốc doanh mua bữa sáng, mang đến cho mọi người.
Nhưng không ai có tâm trạng ăn uống.
Lúc này, mọi người chỉ mong Tiêu Xuân Vũ được bình an.
Ninh Dương ngồi không yên, đứng cũng không yên, như con ruồi mất đầu quay cuồng ngoài hành lang phòng sinh.
Nhiều lần y tá đi ra, anh ấy đều muốn chen vào.
Y tá nghiêm túc nói: “Đồng chí, tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng cũng mong anh đừng cản trở công việc của chúng tôi.”
“Còn chưa sinh, sao không cho tôi vào với vợ tôi?” Ninh Dương cũng nghiêm mặt, giọng điệu căng thẳng.
Mẹ Tiêu chỉ có thể kéo Ninh Dương ra một bên.
Vốn dĩ Giang Hành và Ninh Kiều dự định đến nhà ga lúc 10 giờ sáng.
Bây giờ tình hình như thế này, Ninh Kiều không yên tâm, bảo anh về trước.
Nhà trẻ dễ xin phép, nhưng Giang Hành không thể trì hoãn thời gian về đơn vị.
Thường Phương Trạch và Ninh Trí Bình bảo anh yên tâm, bọn họ sẽ đưa Ninh Kiều đến nhà ga.
“Em có thể đi một mình không?” Giang Hành hỏi.
“Không thành vấn đề.” Ninh Kiều nói.
Kỳ nghỉ thăm người thân mà đơn vị cho chỉ có 11 ngày.
Là một quân nhân, Giang Hành không thể tùy ý trì hoãn thời gian trở về đơn vị mà không có lý do chính đáng.
Anh chỉ có thể đồng ý với Ninh Kiều, lại dặn dò: “Trước khi về, hãy gọi điện đến đơn vị, anh sẽ đón em ở ga xe lửa Tây Thành, cùng em chuyển tàu.”
Ninh Kiều đồng ý, cô lo lắng cho chị dâu, nên không nghĩ nhiều.