Nhưng thi đại học không dễ, dù đã tiến bộ, nhưng vẫn chưa đủ.
Trong lòng Giang Kỳ thật sự không yên, càng đến gần cuối, áp lực càng lớn, cậu ấy bắt đầu nỗ lực hết mình.
Sách và tài liệu ôn tập ở nhà, cậu ấy đã xem hết, có cái hiểu, có cái chưa hiểu được thì đành học thuộc lòng.
Ninh Kiều lén nói với Giang Hành: "Hình như em ấy đã thông suốt rồi?"
Đoàn trưởng Giang gật đầu: "Sáng nay vừa mới thông suốt đấy."
Ninh Kiều: ...
Anh ruột.
"Anh cả nói bậy!" Giang Quả Quả nói thay cho anh ba, "Rõ ràng là tối qua mới thông suốt."
Ninh Kiều: ...
Em gái ruột.
Giang Kỳ đặt tay lên n.g.ự.c mà nói, thực ra anh cả và em gái không nói quá chút nào.
Thời gian trước cậu ấy còn mơ mơ màng màng, thật sự là mấy ngày nay mới cảm nhận được sự cấp bách. Người ta vào giai đoạn cuối ôn thi là để kiểm tra lại kiến thức, Giang Kỳ cũng kiểm tra lại kiến thức, nhưng lại nhận ra có quá nhiều lỗ hổng cần bổ sung.
Ban ngày, Giang Kỳ sẽ cầm nhiều bài tập đến hỏi chị dâu nhỏ.
Nhưng đến tối, cậu ấy phải tự suy nghĩ vì chị dâu nhỏ và anh cả ra ngoài đi dạo.
"Quả Quả, em làm được bài này không?" Giang Kỳ chỉ vào một bài toán hỏi.