Sau khi di mẫu thân qua đời, phủ Tạ không còn là nhà của ta nữa. Ta chỉ là kẻ sống nhờ trong phủ Tạ mà thôi. Sau khi đến tuổi cập kê, ta mang theo sính lễ ít ỏi vào nhà chồng. Ta từng nghĩ, ta sẽ có một gia đình cùng với Tô Bình Chi. Giống như bao người, trong nhà có cha nghiêm nghị, mẹ hiền hòa, và những đứa trẻ đáng yêu. Nhưng rồi, ước mơ ấy cũng tan vỡ. Khi ta rời đi vào phương Nam, ta đã từng nghĩ có lẽ số phận đã định sẵn, ta phải sống một mình, tự tạo dựng gia đình cho riêng mình.
Tô Bình Chi nói muốn đưa ta về nhà, hắn rõ ràng biết ta đã từng khát khao điều gì, nhưng lại bàng quan, không sẵn lòng cho đi. Bây giờ lại bắt đầu giả vờ làm gì nữa?
"Thất Nương, mấy năm nay ta theo đuổi quan tước, đã bỏ bê nàng quá nhiều.
Ta không nên nuôi ngoại thất, làm nàng thất vọng. "
"Không phải nàng ghét Yến Yến sao?"
Tô Bình Chi háo hức, "Khi trở về, ata sẽ hưu nàng ta."
Ngay cả sau khi thành thân, nàng ta vẫn không được nhập gia phả. Nàng là thê tử duy nhất của ta, từ đầu tới cuối. "
Ta lùi về phía sau: "Tô Bình Chi, ngươi điên thật rồi."
"Ta không điên, ta biết mình đang nói gì."
Hầu kết Tô Bình Chi nhấp nhô: "Thất nương, nàng vẫn không muốn tha thứ cho ta sao? Là vì đứa trẻ kia sao?"
"Ta có thể cho Yến Yến uống canh phá thai."
"Đứa trẻ chỉ mới sáu tháng tuổi, nếu sinh ra sẽ chết. Ta sẽ không bao giờ làm nàng thất vọng. Thất Nương, từ nay về sau, ta chỉ ở bên cạnh nàng. Chỉ nàng mới có thể sinh hài tử cho ta. "
"Chúng ta bắt đầu lại nhé, Khải Nương."
Thật kinh tởm.
天涯远无处不为家
蓬门自我也像广厦
Tại sao trước đây ta lại không nhận ra Tô Bình Chi là hạng người ghê tởm đến vậy?
Ta quay mặt đi.
"Tô Bình Chi, dẹp cái vẻ mặt ghê tởm của ngươi đi!"
"Ngươi đã nhìn thấy rõ đứa con của chúng ta, nó chỉ mới sáu tháng tuổi khi bị phá bỏ. Ngươi đã nhìn thấy ta chảy m.á.u rất nhiều, tại sao lại còn có thể đối xử với người khác như vậy nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngươi chưa bao giờ yêu ta, cũng chưa bao giờ yêu Yến Yến!"
"Trong tim ta từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng thôi!"
Tô Bình Chi nắm lấy vai tôi và cúi xuống.
Có vẻ như hắn muốn dụ dỗ ta theo cách vẫn thường làm, bằng cách hạ mình xuống và tỏ ra nhẹ nhàng, ân cần.
Ta đập đầu mình vào đầu hắn.
"Đừng chạm vào ta!"
"Tô Bình Chi, ngươi thật là bẩn."
Hắn đã choáng váng.
Lực nắm trên vai dần trở nên mạnh hơn, gần như đè bẹp xương bả vai.
"Thất Nương, ngươi có thể nói lại lần nữa không?"
Ta nhìn hắn và nôn một lúc lâu, nhưng tất cả những gì nôn ra được chỉ là nước chua: "Ngươi có mùi phấn của người đàn bà khác.
Ngươi đã hôn người đàn bà khác bằng đôi môi của mình. "
"Tô Bình Chi, đừng đối xử với ta như vậy."
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ bất lực trên khuôn mặt của Tô Bình Chi.
Hắn ôm chặt ta trong vòng tay.
Mặc dù ta cắn mạnh vào cổ hắn, làm rách da và chảy máu, hắn vẫn không buông.
"Thất nương, nàng chỉ có thể là của ta thôi."