Căn biệt viện này, là do Tô Bình Chi mua trước khi đến Kim Lăng, ẩn mình trong khu chợ náo nhiệt, rất khó để phát hiện.
Cố Tuyết Trọng phong tỏa Kim Lăng, chỉ để kéo dài thời gian ta bị mang đi.
"Ngày hai hôm trước, ta phát hiện Tô Bình Chi đã đưa ả tiểu thiếp về, theo sau ả, ta mới tìm thấy nàng."
Yến Yên đã đốt lửa để thiêu sống ta.
Nhưng nàng không rời khỏi biệt viện, ta thấy nàng ôm bụng đứng trong vườn, đối diện với nàng là Tô Bình Chi.
"Đại nhân, ngươi nói ta là độc phụ? Nhưng ta chỉ là đem những việc ngươi muốn làm, giao cho nàng ấy mà thôi."
"Ngươi đưa ta tới đây, chẳng phải là muốn cho Thất nương giả chết, dùng xác ta che mắt Chiêu Bình Hầu sao?"
"Giờ nàng ấy thật sự c.h.ế.t rồi! Ngươi hài lòng chưa?"
Tô Bình Chi khuôn mặt vặn vẹo, hắn giơ tay nắm chặt cổ Yến Yên, nghiến răng nghiến lợi.
"Đồ đê tiện! Ngươi, cái mạng đê tiện này ngay cả để cho Thất nương cùng chôn cũng không xứng!"
Hắn n.g.ự.c phập phồng dữ dội, chỉ chăm chăm mắng nhiếc, không để ý đến việc, trong tay Yến Yên bỗng dưng xuất hiện một con d.a.o găm.
Con d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c Tô Bình Chi.
Trước mắt ta bỗng nhiên bị một bàn tay che khuất, giọng nói của Cố Tuyết Trọng vươn qua làn khói truyền đến tai ta.
"Đừng nhìn, bẩn lắm."
Ngày hôm ấy, Kim Lăng bùng lên một đám cháy lớn.
天涯远无处不为家
蓬门自我也像广厦
May mắn là thương vong không quá nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ có trong biệt viện tìm thấy hai thi thể, một t.h.i t.h.ể có con d.a.o đ.â.m vào ngực, tim bị moi ra.
Một t.h.i t.h.ể khác mang thai, cổ bị bẻ gãy.
"Yêu sinh lo âu, yêu sinh sợ hãi."
Khi nghe được tin này, ta đang nằm trên ghế xích đu, Cố Tuyết Trọng thì đang lật sách Thơ Kinh.
Hắn nói hắn đã mơ thấy một giấc mơ khi mang thai.
Trong giấc mơ, có một đứa bé gái gọi hắn là "cha", bảo hắn dẫn đi tìm nương, hắn nắm tay ta.
Trong lòng bàn tay hắn viết một chữ —— "Hỉ."
"Trong vườn xanh, hoa hướng dương, sương mai đợi ánh sáng mặt trời."
"Thất nương, mong nàng vượt qua đêm đen lạnh lẽo, cuộc sống từ nay sẽ như ánh mặt trời mọc, sáng rực rỡ."
Cố Hỉ.
Ngày mùng 8 tháng 6, mọi việc đều thuận lợi.
Kim Lăng đã mưa mấy ngày liên tiếp, nhưng hôm nay lại trời nắng.
Khi sinh, Cố Tuyết Trọng quỳ bên cạnh ta mà khóc, cứ nói không sinh nữa.
Ta cười nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời từ từ mọc lên, như cuộc đời ta từ nay về sau.