Thất Sơn Tiên Lộ

Chương 100: Kẻ Thù Không Đội Trời Chung



Chương 100: Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Sự im lặng bao trùm cả Vân Tiêu Đài. Hàng triệu ánh mắt đổ dồn về phía khán đài, nơi Huyết Lệ đang đứng với nụ cười tà dị.
Lâm Minh đứng trên lôi đài, hai tay siết chặt lại. Cơn chấn động ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi một luồng sát khí lạnh lẽo đến cực điểm, một sự căm hận đã bị cậu chôn sâu dưới đáy lòng suốt hơn mười năm qua, nay lại bùng lên như một ngọn núi lửa. Thất Sơn chân nhân, những vị sư thúc, những người đồng môn... tất cả những hình ảnh đó lướt qua đầu cậu.
Cậu đã nghĩ rằng Huyết Lệ đã bị bỏ lại ở một góc của thế giới, không ngờ hắn không chỉ đến được Trung Châu, mà còn đột phá Nguyên Anh. Cơ duyên nào đã giúp hắn?
Huyết Lệ dường như cảm nhận được sự dao động của Lâm Minh. Hắn cười một cách độc ác, cố ý dùng khẩu hình nói với cậu, không phát ra tiếng nhưng đủ để Lâm Minh đọc được: "Bất ngờ lắm phải không? Ta sẽ chờ ngươi ở dưới cửu tuyền."
Hắn đang dùng tâm lý chiến, muốn làm rối loạn Đạo tâm của Lâm Minh ngay trước trận chiến quan trọng nhất.
Hoàng Phủ Kinh Vân ở phía đối diện cũng cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Minh. Khí tức của cậu đột nhiên trở nên lạnh lẽo và nguy hiểm hơn gấp mười lần. Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu. "Trong trận chiến với ta mà ngươi còn dám phân tâm sao?"
Vị Thánh Chủ của Thái Nhất Thánh Địa thấy tình hình, cất giọng uy nghiêm: "Trận chung kết, BẮT ĐẦU!"
Tiếng nói như một mệnh lệnh, kéo Lâm Minh trở lại thực tại. Cậu từ từ quay đầu lại, nhìn Hoàng Phủ Kinh Vân. Đôi mắt cậu lúc này không còn tĩnh lặng như hồ thu, mà đã biến thành một vực sâu thăm thẳm, ẩn chứa một cơn bão hủy diệt.
Hoàng Phủ Kinh Vân không hiểu sao lại cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
"Hoàng Đạo Long Vực!" Hắn không dám chậm trễ, lập tức thi triển lĩnh vực mạnh nhất của mình. Một không gian màu vàng kim, tràn ngập long uy cao quý, bao trùm lấy một nửa lôi đài.
"Hỗn Độn Lĩnh Vực!" Lâm Minh cũng không hề thua kém. Lĩnh vực màu xám tro của cậu lan tỏa, va chạm trực diện với lĩnh vực hoàng kim.
Hai loại lĩnh vực đỉnh cao va chạm vào nhau, khiến cho không gian trên lôi đài vặn vẹo, vô số tia sét không gian được sinh ra rồi lại bị nghiền nát.
"Thánh Long Quyền!" Hoàng Phủ Kinh Vân ra tay trước, hắn hóa thành một con kim long khổng lồ, lao về phía Lâm Minh.
Nhưng Lâm Minh lúc này, trong lòng chỉ có một chữ: GIẾT. Sát ý ngập trời của cậu không nhắm vào Hoàng Phủ Kinh Vân, mà là vào Huyết Lệ ở phía xa. Nhưng luồng sát ý đó đã chuyển hóa thành sức mạnh thuần túy nhất trong mỗi cú đấm của cậu.
Cậu không né, mà lao thẳng về phía con kim long.
"PHÁ!"
Một quyền. Con kim long bị đánh cho bay ngược lại.
"Hoàng Long Ấn!"
"Cửu Long Thần Hỏa!"
Hoàng Phủ Kinh Vân liên tục thi triển các tuyệt kỹ của hoàng tộc và Thánh Địa. Mỗi một chiêu đều có uy năng kinh thiên, đủ để miểu sát các Nguyên Anh lão tổ bình thường.
Nhưng Lâm Minh chỉ dùng một thứ để đáp lại. Nắm đấm.
Quyền đối chưởng. Quyền đối ấn. Quyền đối thần hỏa.
Mỗi một cú đấm của cậu đều đơn giản, trực tiếp, nhưng lại mang theo một sức mạnh không thể chống đỡ, một sức mạnh của sự hỗn loạn nguyên thủy, phá vỡ mọi pháp tắc, nghiền nát mọi thần thông.
Hoàng Phủ Kinh Vân càng đánh càng kinh hãi. Hắn nhận ra, đối thủ của mình không chỉ mạnh, mà là đang trút giận. Cậu ta đang dùng hắn để làm bao cát! Sự sỉ nhục này khiến cho hắn, một vị hoàng tử kiêu ngạo, hoàn toàn mất đi lý trí.
"Là ngươi ép ta!" Hắn gầm lên, phun ra một ngụm máu huyết lên cây quạt ngọc của mình. "Thỉnh Thánh Thú Chi Hồn!"
Cây quạt ngọc phát sáng rực rỡ, một hư ảnh của một con Thái Nhất Kim Ô (Quạ Vàng Thái Nhất) - thánh thú hộ sơn của Thái Nhất Thánh Địa - hiện ra từ cây quạt, mang theo ngọn lửa thái dương có thể đốt cháy cả thế gian.
Đây là đòn tấn công mạnh nhất của hắn, một đòn tấn công ẩn chứa một tia sức mạnh của cảnh giới Hóa Thần.
Lâm Minh nhìn con Kim Ô đang lao tới, ánh mắt vẫn lạnh như băng. Cơn giận của cậu, sự căm hận của cậu, tất cả đều được dồn vào một quyền cuối cùng.
"Hỗn Độn... Thần Ma... DIỆT!"
Nắm đấm của cậu không còn màu xám tro, mà biến thành một màu đen kịt, như một cái lỗ đen có thể thôn phệ cả ánh sáng, cả thời gian, cả pháp tắc.
Một bên là thái dương thần hỏa. Một bên là hỗn độn hủy diệt. Hai đòn tấn công cuối cùng, va chạm vào nhau.