Chương 111: Chiến Thắng Bản Ngã
"ẦM! ẦM! ẦM!"
Một trận chiến kinh thiên động địa nổ ra trên Vấn Đạo Đài.
Hai lĩnh vực Hỗn Độn va chạm vào nhau. Hai bóng người di chuyển với tốc độ quỷ dị, tung ra những cú đấm giống hệt nhau. Hỗn Độn Long Quyền đối đầu với Hỗn Độn Long Quyền. Đại Lực Kim Cang Quyền va chạm với Đại Lực Kim Cang Quyền.
Mọi chiêu thức, mọi thói quen chiến đấu, mọi sơ hở nhỏ nhất của Lâm Minh, Đạo Ảnh đều biết rõ. Cậu tung một quyền, Đạo Ảnh cũng tung một quyền y hệt để hóa giải. Cậu định dùng trọng lực, Đạo Ảnh cũng dậm chân tạo ra trọng lực.
Đây là một trận chiến trong gương, một thế cục cân bằng đến tuyệt đối.
Sau một canh giờ giao tranh long trời lở đất, cả lôi đài đã bị phá hủy gần hết, nhưng cả hai vẫn không hề có dấu hiệu phân ra thắng bại.
Lâm Minh thở hổn hển, trong lòng hiểu rõ. Cứ tiếp tục như thế này, kết quả duy nhất là cả hai cùng kiệt sức. Cậu không thể dùng sức mạnh hiện tại để đánh bại chính mình. Muốn thắng, cậu phải trở nên mạnh hơn ngay trong trận chiến này. Cậu phải vượt qua chính bản thân mình của một canh giờ trước.
"Thứ duy nhất ta có, mà ngươi không có..." Lâm Minh nhìn vào Đạo Ảnh. "Chính là luồng Hỗn Độn Tổ Khí kia!"
Luồng Tổ Khí đó tuy đã dung nhập vào Nguyên Anh, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa và hấp thụ nó. Đạo Ảnh chỉ là một bản sao của cậu lúc "trước khi" luyện hóa, nó không thể có được sự thăng hoa mà Tổ Khí mang lại.
Đây chính là chìa khóa để phá vỡ thế cục!
Lâm Minh đột nhiên thay đổi chiến thuật. Cậu không tấn công nữa, mà ngồi xếp bằng xuống ngay giữa lôi đài, bất chấp những đòn tấn công của Đạo Ảnh. Cậu dùng lĩnh vực và nhục thân để phòng ngự một cách bị động, còn toàn bộ tâm thần và ý chí đều tập trung vào bên trong Nguyên Anh.
"Luyện hóa cho ta!"
Cậu điên cuồng thúc giục Nguyên Anh, đẩy nhanh quá trình dung hợp với luồng Hỗn Độn Tổ Khí. Đây là một hành động vô cùng mạo hiểm, chỉ cần một sơ suất nhỏ, cậu sẽ bị chính Đạo Ảnh của mình đánh cho trọng thương.
Đạo Ảnh dường như không có trí tuệ, nó chỉ biết tấn công. Một cú đấm mang theo toàn bộ sức mạnh của nó, nhắm thẳng vào đỉnh đầu của Lâm Minh đang ngồi thiền.
Ngay tại khoảnh khắc đó, Lâm Minh mở mắt.
Hai mắt cậu lúc này không còn là màu đen, mà đã biến thành một màu xám tro sâu thẳm, như ẩn chứa sự khởi đầu của vũ trụ. Khí tức Hỗn Độn quanh người cậu không còn chỉ là sự hỗn loạn, mà còn mang theo một vẻ cổ xưa, nguyên thủy và cao quý. Sự dung hợp đã hoàn tất!
Cậu giơ một tay lên, nhẹ nhàng bắt lấy nắm đấm của Đạo Ảnh.
Sức mạnh hủy diệt trong cú đấm của Đạo Ảnh, khi chạm vào luồng Hỗn Độn chi lực đã được thăng hoa của Lâm Minh, lập tức tan biến như chưa từng tồn tại.
Đạo Ảnh sững người lại, trong đôi mắt vô hồn dường như có một tia kinh ngạc.
Lâm Minh chỉ nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên trán của Đạo Ảnh. Đạo Ảnh nhìn cậu, khẽ gật đầu như đã hiểu ra, rồi cả cơ thể tan thành vô số đốm sáng, dung nhập trở lại vào lôi đài.
Cậu đã chiến thắng. Cậu đã vượt qua chính bản thân mình.
Giọng nói cổ xưa lại vang lên. "Vượt qua bản ngã, có tư cách vấn đạo. Tưởng thưởng: một lần lĩnh ngộ tại Vạn Pháp Nguyên Thủy Trụ."
Lâm Minh được dịch chuyển đến một không gian mới. Ở trung tâm, có một cây cột bằng pha lê khổng lồ, cao chọc trời. Trên thân cột khắc đầy những phù văn huyền ảo, phức tạp, dường như ẩn chứa nguồn gốc của tất cả các loại pháp tắc trong trời đất.
Đây là một cơ duyên vô giá. Cậu có thể tùy ý lựa chọn một loại pháp tắc để tìm hiểu đến tận cùng bản chất của nó.
Cậu nên đào sâu thêm về Hỗn Độn pháp tắc của mình, hay nên lĩnh ngộ một loại pháp tắc hoàn toàn mới như Thời gian, Sinh mệnh?
Lựa chọn này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường tu luyện sau này của cậu. Lâm Minh hít một hơi thật sâu, bước về phía cây cột, chuẩn bị cho cơ duyên lớn nhất từ khi vào tháp đến nay.