Chương 132: Một Người Phá Trận
Đối mặt với lời khiêu khích của Thiên Ma Thần Quân, Lâm Minh không nói một lời. Cậu chỉ lẳng lặng bước về phía trước, đi thẳng vào trong màn sương ma khí dày đặc của Vạn Ma Phệ Hồn Trận.
Hành động này, trong mắt các trưởng lão của Thiên Ma Cốc, là một sự tự tin đến mức ngu ngốc.
Vừa bước vào trong, một thế giới địa ngục hiện ra trước mắt Lâm Minh. Bầu trời là những gương mặt quỷ dữ đang gào thét, mặt đất là một dòng sông máu, vô số ma ảnh từ dưới sông lao lên, tấn công về phía cậu. Đồng thời, những tiếng rít gào chói tai liên tục tấn công vào thần hồn, ý đồ làm cậu tâm thần rối loạn.
"Ha ha ha, vào trong trận pháp của ta, dù ngươi là Hóa Thần kỳ, cũng phải hồn phi phách tán!" Tiếng của Thiên Ma Thần Quân vang vọng khắp nơi.
Nhưng Lâm Minh chỉ bình thản. Cậu kích hoạt Hỗn Độn Đồng.
Trong đôi mắt màu xám tro của cậu, cả thế giới địa ngục biến mất. Thay vào đó là một mạng lưới chằng chịt các đường năng lượng màu đen và những điểm sáng là các mắt trận. Mọi ảo ảnh, mọi cạm bẫy, đều hiện ra rõ mồn một.
Về phần tấn công linh hồn, thần hồn của cậu sau khi được Hỗn Độn Tổ Khí và Vạn Pháp Nguyên Thủy Trụ gột rửa, đã vững chắc như một tòa thần thành, những tiếng la hét kia không thể làm nó dao động dù chỉ một chút.
"Tìm thấy rồi." Lâm Minh lẩm bẩm.
Cậu mặc kệ những con ma ảnh đang lao tới. Thân hình cậu lóe lên, bay thẳng về phía một ngọn núi ở phía xa. Nơi đó, là một trong ba mắt trận chính của cả tòa đại trận, do ba vị trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ đang chủ trì.
"Không hay! Hắn đã phát hiện ra chúng ta!" Ba vị trưởng lão kinh hãi, vội vàng điều động sức mạnh của trận pháp để tấn công Lâm Minh.
Nhưng đã quá muộn. Lâm Minh giơ tay lên, không phải là một nắm đấm, mà là một lòng bàn tay.
"Thế Giới Chi Lực - Áp Chế!"
Một luồng sức mạnh vô hình, không thuộc về thế giới này, giáng xuống. Không gian xung quanh ngọn núi bị bóp méo. Các pháp tắc của Thiên Ma Cốc bị thay thế bằng pháp tắc của thế giới nhỏ bên trong Lâm Minh. Toàn bộ ma khí sụp đổ, các trưởng lão cảm thấy linh lực trong người không thể vận chuyển.
Lâm Minh chỉ nhẹ nhàng bóp tay lại. "BÙM!" Cả ngọn núi cùng với ba vị trưởng lão và mắt trận, đã bị nghiền nát thành tro bụi.
"Không thể nào!" Thiên Ma Thần Quân ở trung tâm trận pháp gầm lên kinh hãi.
Lâm Minh không dừng lại. Thân hình cậu lại lóe lên, bay đến mắt trận thứ hai, rồi thứ ba.
Mỗi một nơi cậu đến, cậu chỉ cần dùng Thế Giới Chi Lực để áp chế, rồi dễ dàng phá hủy mắt trận.
Sau khi ba mắt trận chính bị phá, cả tòa Vạn Ma Phệ Hồn Trận, niềm tự hào và là chỗ dựa lớn nhất của Thiên Ma Cốc, bắt đầu sụp đổ. Ma khí tan đi, bầu trời trong xanh trở lại.
Trước mặt Lâm Minh, là một Thiên Ma Thần Quân đang đứng sững sờ, và hàng trăm trưởng lão, đệ tử của Thiên Ma Cốc đang nhìn cậu với ánh mắt như nhìn một con quái vật.
Một người, đã phá tan đại trận hộ sơn của cả một ma môn.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là quái vật gì?" Thiên Ma Thần Quân lắp bắp, sự tự tin của lão đã hoàn toàn biến mất.
Lâm Minh nhìn lão, ánh mắt lạnh như băng.
"Người đến lấy mạng ngươi."