Chương 140: Sự Tuyệt Vọng Của Kẻ Địch
Bốn đòn tấn công mang theo sức mạnh của Tiên khí, từ bốn phương tám hướng ập đến Lâm Minh. Một con rồng lửa, một ngọn giáo băng, một ngọn núi nhỏ và vô số lưỡi đao gió, tất cả đều là những pháp thuật mạnh mẽ của các tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ.
Đối mặt với cảnh này, Lâm Minh chỉ đứng yên. Cậu thậm chí không mở ra lĩnh vực của mình.
"ẦM! ẦM! ẦM!"
Tất cả các đòn tấn công đều đánh trúng người cậu. Một vụ nổ năng lượng xảy ra.
Nhưng khi ánh sáng tan đi, năm tên đệ tử của Thanh Vân Môn đều sững sờ. Quần áo trên người Lâm Minh đã rách nát, nhưng thân thể cậu lại không có một vết xước nào. Làn da cậu chỉ có một lớp ánh sáng màu xám tro mờ ảo bao bọc. Hỗn Độn Thần Ma Thể, sau khi được tôi luyện bởi Thái Dương Chân Hỏa và dung hợp với Hỗn Độn huyết mạch, đã đạt đến một mức độ cứng rắn không thể tưởng tượng nổi.
"Không thể nào! Thân thể của hắn...?" Tên cầm đầu Hóa Thần trung kỳ cũng phải kinh ngạc.
"Đến lượt ta." Lâm Minh cất giọng bình thản.
Cậu không dùng pháp thuật. Cậu chỉ bước một bước, xuất hiện ngay trước mặt tên tu sĩ hệ hỏa. Hỗn Độn Đồng của cậu đã nhìn thấu điểm yếu trong lớp tiên khí phòng ngự của hắn. Một cú đấm đơn giản, chỉ dùng một tia Thế Giới Chi Lực, dễ dàng xuyên qua lớp phòng ngự, đánh vào ngực hắn. Tên tu sĩ đó hộc máu, bay ngược ra sau, ngất đi tại chỗ.
Ba người còn lại hoảng sợ, vội vàng lùi lại.
Tên cầm đầu tức giận gầm lên: "Đừng sợ! Hắn chỉ có thân thể mạnh mẽ, không thể sử dụng Tiên khí, hắn không thể tấn công từ xa! Giữ khoảng cách!"
Hắn rút ra một thanh tiên kiếm thượng phẩm, vận dụng toàn bộ tu vi Hóa Thần trung kỳ của mình, chém ra một đường kiếm quang rực rỡ.
Lâm Minh nhìn đường kiếm quang đang lao tới, ánh mắt không đổi. Cậu không né, cũng không đỡ, chỉ giơ một ngón tay lên, chỉ về phía thanh kiếm.
Một gợn sóng pháp tắc vô hình, thuộc về thế giới nhỏ của Lâm Minh, lan tỏa ra.
Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra. Thanh tiên kiếm đang bay với tốc độ cực nhanh, đột nhiên mất hết ánh sáng, Tiên khí trên đó trở nên hỗn loạn rồi tan biến. Nó rơi xuống đất, kêu một tiếng "keng", không khác gì một thanh sắt phế liệu.
Thế Giới Chi Lực của Lâm Minh đã tạm thời "xóa bỏ" pháp tắc Tiên khí mà đối phương vận dụng!
"Ngươi... ngươi đã làm gì với kiếm của ta?!" Tên cầm đầu sợ đến mức hồn bay phách lạc. Đây là một loại năng lực mà hắn chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.
Lâm Minh không cho hắn có thêm thời gian để kinh ngạc. Cậu lại biến mất, rồi lần lượt xuất hiện bên cạnh ba tên đệ tử còn lại. Ba cú đấm, ba bóng người bay ra.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại một mình tên cầm đầu đang đứng run rẩy.
Lâm Minh bước đến trước mặt hắn, cúi xuống nhặt thanh kiếm của hắn lên, ném trả lại. "Bây giờ, hãy cho ta biết, đây là đâu."
Giọng nói bình thản của cậu, lúc này lại đáng sợ hơn cả tiếng gầm của ác quỷ.