Thất Sơn Tiên Lộ

Chương 82: Uy Áp Của Lão Tổ



Chương 82: Uy Áp Của Lão Tổ

Câu nói của Lâm Minh không lớn, nhưng lại như một tiếng sét đánh thẳng vào tai của vị Nguyên Anh lão tổ bên phía Thiên Cơ Các.

Hắn, người được gọi là Ám Ảnh Lão Tổ, kẻ đã quen được người khác nịnh bợ và sợ hãi, làm sao có thể chịu được sự khiêu khích như vậy từ một kẻ trông như phàm nhân?

"Ngươi muốn chết!" Ám Ảnh Lão Tổ cười gằn, sự tức giận khiến cho không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo. "Một tên phàm nhân cũng dám nói chuyện với ta như vậy? Huyền lão, đây là người các ngươi mời đến sao? Thật là nực cười! Để ta dạy cho hắn biết lễ nghi!"

Dứt lời, hắn ra tay. Hắn không dùng pháp bảo, mà chỉ giơ bàn tay gầy guộc của mình lên, vỗ một chưởng về phía Lâm Minh. Một bàn tay khổng lồ màu đen, được ngưng tụ từ linh lực và pháp tắc âm ảnh, hiện ra giữa không trung. Bàn tay này mang theo khí tức thôn phệ linh hồn, khiến cho các tu sĩ cấp thấp ở gần đó cảm thấy linh hồn mình như muốn bị hút ra ngoài.

Đây là tuyệt kỹ của hắn, Ám Ảnh Thôn Hồn Thủ.

Huyền lão cả kinh, vội vàng định ra tay tương trợ. Nhưng ông còn chưa kịp động, Lâm Minh đã hành động.

Cậu chỉ đứng yên tại chỗ. Ngay khi bàn tay ma quỷ màu đen kia sắp chạm vào người, một luồng uy áp cổ xưa, hỗn mang và bá đạo đến không thể diễn tả, đột nhiên bùng nổ từ cơ thể cậu.

Đây chính là Nguyên Anh Lĩnh Vực của cậu!
Không gian xung quanh Lâm Minh như bị bóp méo, không khí trở nên đặc quánh, màu sắc của trời đất như bị một màu xám tro nuốt chửng. Bàn tay Ám Ảnh Thôn Hồn Thủ vừa tiến vào lĩnh vực của Lâm Minh, đã như một tòa lâu đài cát gặp phải sóng thần, lập tức tan rã thành những đốm sáng li ti rồi biến mất.

"CÁI GÌ?!"

Ám Ảnh Lão Tổ trợn trừng hai mắt, trong đó tràn ngập sự sợ hãi và không thể tin nổi.

"Nguyên Anh! Lại là một Nguyên Anh! Lĩnh vực này... tại sao lại mạnh đến như vậy?!"

Lĩnh vực của hắn, so với lĩnh vực của Lâm Minh, giống như ánh sáng của đom đóm so với mặt trời, hoàn toàn bị nghiền ép, không có chút sức phản kháng nào!

Huyền lão cũng sững sờ tại chỗ, trái tim đập thình thịch. Ông biết Lâm Minh đã đột phá, nhưng ông không thể ngờ được, thực lực của cậu lại kinh khủng đến mức này.

Lâm Minh không cho Ám Ảnh Lão Tổ có thời gian để kinh ngạc thêm. Cậu không nói một lời, chỉ thong thả bước về phía trước một bước, rồi tung ra một quyền.

Một cú đấm trông có vẻ rất chậm, rất bình thường, không mang theo bất kỳ dị tượng kinh thiên động địa nào. Nhưng trong mắt của Ám Ảnh Lão Tổ, cú đấm này lại như ẩn chứa sức nặng của cả một thế giới, khóa chặt lấy mọi đường lui của hắn, khiến hắn không thể né tránh.

Hắn gầm lên một tiếng, vội vàng vận dụng toàn bộ Nguyên Anh Chi Lực, các loại pháp bảo phòng ngự trên người đều được kích hoạt.

Nhưng tất cả đều là vô ích.

Nắm đấm của Lâm Minh đánh tan lĩnh vực phòng ngự của hắn, đánh vỡ tấm thuẫn pháp bảo của hắn. Cuối cùng, nó đánh trúng lồng ngực của hắn.

"Phụt!"

Ám Ảnh Lão Tổ phun ra một ngụm máu tươi, bên trong còn lẫn cả những mảnh vỡ Nguyên Anh của mình. Cả người hắn như một con diều đứt dây, bay ngược lại hàng trăm trượng, đâm sập mấy tòa nhà, rồi không dám quay đầu lại, hóa thành một vệt đen, liều mạng chạy trốn khỏi Vân Hải Thành.

Chỉ một chiêu! Một vị Nguyên Anh lão tổ đã bị đánh cho trọng thương, đến mức tổn hại cả bản nguyên, phải bỏ chạy thục mạng!

Cả con phố rơi vào sự im lặng chết chóc.

Huyền lão và các tu sĩ Thiên Cơ Các còn lại, tất cả đều hóa đá.