Chương 86: Cố Nhân Thất Sơn
Trước khi bắt đầu hành trình đến Trung Châu, trong lòng Lâm Minh bỗng dấy lên một nỗi niềm. Cậu muốn quay về Thất Sơn một chuyến. Nơi đó, là cội nguồn của cậu, là nơi có những người cậu thực sự quan tâm.
Cậu nói ý định của mình với Huyền lão. Vạn Bảo Lâu lập tức sắp xếp, dùng mạng lưới truyền tống trận của họ, đưa cậu đến một thành thị gần Yêu Thú Sơn Mạch nhất, từ đó cậu có thể tự mình bay về.
Với tu vi Nguyên Anh kỳ, tốc độ của Lâm Minh đã không thể so sánh với trước kia.
Chặng đường mà trước đây cậu phải đi mất hàng tháng trời, nay chỉ trong vòng mười ngày, dãy núi Thất Sơn quen thuộc đã hiện ra trước mắt.
Cậu không kinh động bất kỳ ai, chỉ lặng lẽ đáp xuống Thiên Cấm Sơn, nơi cậu bắt đầu con đường tu tiên của mình. Thần thức của cậu nhẹ nhàng quét qua cả Thất Sơn Môn.
Mười mấy năm trôi qua, tông môn đã có nhiều thay đổi. Số lượng đệ tử đông hơn, tu vi của họ cũng cao hơn. Cả tông môn toát ra một vẻ hưng thịnh, một phần cũng là nhờ uy danh của "Quyền Vương" năm xưa đã khiến cho không một thế lực nào dám đến gây sự.
Cậu nhìn thấy Thất Sơn chân nhân, giờ đã già đi rất nhiều, đang ngồi tĩnh tọa trong đại điện, vẻ mặt hiền từ.
Rồi, thần thức của cậu tìm đến một nơi khác, một ngọn núi phía sau, bên cạnh một thác nước. Một bóng hình quen thuộc mặc bạch y đang ngồi đó, đối diện với dòng nước, lặng lẽ tu luyện. Kiếm ý của nàng càng thêm lạnh lẽo và sắc bén. Nàng đã đột phá Kim Đan trung kỳ.
Đó là Diệp Băng Tâm.
Dường như cảm nhận được điều gì, Diệp Băng Tâm đột nhiên mở mắt. Nàng nhìn vào khoảng không trước mặt. Một bóng người từ từ hiện ra.
"Ngươi... đã về rồi." Giọng nàng vẫn lạnh lùng như băng, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa một tia dao động phức tạp.
"Ta đã về." Lâm Minh mỉm cười.
Không có những lời hỏi thăm dài dòng, không có những cái ôm nồng thắm. Họ chỉ ngồi đó, bên cạnh dòng thác, kể cho nhau nghe về những gì đã trải qua trong hơn mười năm qua. Một người thì khuấy đảo cả Nam Hoang Châu, một người thì lặng lẽ tu luyện, trở thành trụ cột của tông môn. Cuộc gặp gỡ của họ, là cuộc gặp gỡ của hai vị cường giả, hai con người kiệt xuất của thế hệ.
Sau đó, Lâm Minh đến gặp Thất Sơn chân nhân. Khi cảm nhận được khí tức sâu không lường được của cảnh giới Nguyên Anh trên người Lâm Minh, vị chưởng môn già đã không cầm được nước mắt. Ông cười lớn, vỗ vai Lâm Minh.
"Tốt! Tốt! Tốt! Thất Sơn Môn ta có thể có một vị Nguyên Anh lão tổ như ngươi, ta có chết cũng nhắm mắt rồi!"
Lâm Minh ở lại Thất Sơn Môn ba ngày. Trong ba ngày này, cậu không chỉ ôn lại chuyện cũ, mà còn làm một việc vô cùng quan trọng. Cậu lấy ra một thẻ ngọc, ghi lại vào đó những kiến thức về tu luyện, trận pháp, đan dược mà cậu học được từ Tàng Kinh Các của Vạn Bảo Lâu, cùng với những tâm đắc trên con đường tu luyện đến Nguyên Anh của mình. Đây là một tài sản vô giá đối với một tông môn ở nơi hẻo lánh như Thất Sơn.
Trước khi rời đi, cậu đến trung tâm của đại trận hộ sơn của Thất Sơn Môn. Cậu cắn đầu ngón tay, dùng tinh huyết và Nguyên Anh chi lực, ngưng tụ lại thành một Hỗn Độn Pháp Ấn màu xám tro, dung nhập vào trong mắt trận.
"Chưởng môn, pháp ấn này ẩn chứa một đòn toàn lực của con. Sau này, nếu tông môn gặp phải nguy cơ diệt vong, hãy kích hoạt nó. Nó đủ sức để tiêu diệt bất kỳ kẻ địch nào dưới Nguyên Anh hậu kỳ."
Đây chính là sự báo đáp, cũng là sự bảo hộ cuối cùng mà cậu dành cho nơi này. Cậu đã hoàn thành được lời hứa của mình, trở nên đủ mạnh để bảo vệ quê hương.
Cậu rời đi cũng lặng lẽ như khi trở về. Chỉ có một bóng bạch y đứng trên đỉnh núi, lặng nhìn theo hướng cậu đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.