Thất Sơn Tiên Lộ

Chương 92: Vấn Tâm Kiều



Chương 92: Vấn Tâm Kiều

Một năm bế quan trong động phủ của Vạn Bảo Lâu, đối với một Nguyên Anh lão tổ mà nói, chỉ như một cái chớp mắt. Nhưng đối với Lâm Minh, đây là một năm vô cùng quý giá. Cậu đã hoàn toàn củng cố cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, thần thức và Nguyên Anh chi lực càng thêm tinh thuần, cô đọng. Cậu cũng đã nghiên cứu kỹ lưỡng những thông tin về Luận Đạo Đại Hội và các đối thủ tiềm năng.
Ngày đại hội chính thức khai mạc, cả Thái Cổ Thành như một con quái vật khổng lồ đang thức giấc. Vô số tu sĩ từ khắp nơi trên Trung Châu đổ về, khiến cho thành phố vốn đã đông đúc nay lại càng thêm chật chội.
Địa điểm tổ chức là một quần thể lôi đài khổng lồ, lơ lửng trên bầu trời phía trên Thái Cổ Thành, được gọi là Vân Tiêu Đài.
Trên các vị trí cao nhất, những luồng khí tức vĩ đại như trời biển giáng xuống. Đó là các vị Thánh Chủ của các Thánh Địa, các vị hoàng chủ của Trung Châu Hoàng Triều, những cường giả Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, đã đích thân đến để quan sát.
Lâm Minh cùng phái đoàn của Vạn Bảo Lâu, do Linh Lung Tử dẫn đầu, tiến vào khu vực dành cho thí sinh. Cậu nhìn thấy Hoàng Phủ Kinh Vân đang đứng cùng các đệ tử của Thái Nhất Thánh Địa, hắn liếc nhìn cậu bằng ánh mắt đầy khiêu khích và sát ý. Cậu cũng nhìn thấy Lăng Phong của Bắc Đẩu Cung, khí chất càng thêm sắc bén. Và cả những thiên tài yêu nghiệt khác mà cậu chỉ mới được biết tên qua tư liệu.
Đúng giờ ngọ, một giọng nói uy nghiêm, không vui không buồn, vang vọng khắp trời đất. Đó là giọng của Thánh Chủ Thái Nhất Thánh Địa.
"Trăm Năm Luận Đạo Đại Hội, chính thức bắt đầu. Vòng thứ nhất: Vấn Tâm Kiều."
Một cây cầu ánh sáng khổng lồ từ từ hiện ra, nối liền hai đầu của Vân Tiêu Đài.
"Cây cầu này là một tòa Huyễn Trận thượng cổ. Nó sẽ khảo nghiệm Đạo tâm của các ngươi." Thánh Chủ giải thích. "Những kẻ có tâm ma, ý chí không kiên định, sẽ vĩnh viễn lạc lối trong ảo cảnh. Thời gian là một canh giờ. Những ai có thể đi hết cây cầu, sẽ được vào vòng tiếp theo."
Hàng ngàn tu sĩ trẻ tuổi, đều là những thiên tài dưới năm trăm tuổi, có tu vi từ Kim Đan đến Nguyên Anh, đồng loạt bước lên cầu.
Cảnh tượng hỗn loạn lập tức diễn ra. Có người vừa bước lên đã hét lên sợ hãi rồi ngã xuống. Có người thì cười ngây dại, chìm đắm trong mộng đẹp. Có người lại rút vũ khí ra chém giết điên cuồng vào không khí. Chỉ một phần nhỏ có thể giữ được sự tỉnh táo, nhưng bước đi cũng vô cùng khó khăn.
Hoàng Phủ Kinh Vân hừ lạnh một tiếng, một hư ảnh kim long cao quý hiện ra bao bọc lấy hắn, mọi ảo ảnh đều tan biến trước mặt hắn. Hắn sải bước đi một cách ung dung.
Lăng Phong thì kiếm tâm thông minh, kiếm ý sắc bén chém tan mọi ảo ảnh, bước đi cũng rất vững vàng.
Các thiên tài khác cũng dùng các phương pháp khác nhau để chống lại ảo cảnh, thể hiện ra nội tình phi phàm của mình.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Minh, vị "Quyền Vương" bí ẩn. Bọn họ muốn xem, một kẻ tu vi không rõ, chỉ dựa vào sức mạnh, sẽ đối mặt với khảo nghiệm tâm cảnh này như thế nào.
Lâm Minh bước lên cầu.
Một giây, hai giây, mười giây...
Không có gì xảy ra cả.
Trong khi người khác đang chật vật chiến đấu với tâm ma của mình, Lâm Minh lại chỉ như một người bình thường đang đi dạo trong công viên. Cậu bước đi với tốc độ không nhanh không chậm, gương mặt không một chút biểu cảm, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ thu.
Những ảo ảnh có thể khiến Nguyên Anh lão tổ phải lạc lối, đối với cậu dường như không hề tồn tại. Đạo tâm của cậu, sau khi trải qua vô số trận chiến sinh tử, lại được Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết và Tịnh Tâm Chú gột rửa, đã trở nên vững chắc như bàn thạch, không một thứ gì có thể lay chuyển.
Cậu cứ thế thong thả bước đi, vượt qua hết người này đến người khác, và là một trong những người đầu tiên đến được bờ bên kia.
Màn trình diễn này, tuy không có chút sức mạnh nào bộc phát, lại khiến cho tất cả những người đang quan sát phải chấn động. Ngay cả các vị Thánh Chủ trên cao, cũng phải nheo mắt lại, nhìn về phía chàng trai mặc hắc bào bình thản kia.
Một kẻ có Đạo tâm vững chắc đến mức này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?