Sau khi tan làm, Tang Ninh nhận được cuộc gọi từ Diệp Thiến.
“Tang Ninh! Dự án của chúng ta đã được chọn rồi!” Diệp Thiến kích động đến mức như muốn nổ tung.
Tang Ninh đưa điện thoại ra xa một chút: “Thật sao? Chúc mừng cậu nhé.”
“Ngày mai cậu có rảnh không? Chúng ta cùng đi một chuyến, bên đối tác muốn khảo sát toàn bộ đội ngũ. Cậu là đại cổ đông, vẫn nên xuất hiện một chút.”
Tang Ninh nhìn lịch trình ngày mai, hơi nhíu mày: “Nhất định phải là tôi đi sao? Nhưng tôi không hiểu gì cả, liệu có làm tụi cậu vướng víu không?”
“Không sao đâu, bên đó chỉ là cẩn thận một chút, muốn nắm rõ thông tin toàn bộ thành viên trong đội. Cậu chỉ góp vốn, không quản lý cũng không tham gia kỹ thuật, chỉ cần đến cho có mặt thôi.”
Tang Ninh gật đầu: “Vậy được, ngày mai tôi đi cùng các cậu.”
“Okay! Vậy quyết định thế nhé! Mười giờ sáng mai!”
Tang Ninh cúp máy, gửi tin nhắn cho trợ lý Từ:
[Cuộc họp sáng mai, nhờ Lý Tổng họp thay tôi, tôi có việc bận.]
[Vâng, Tiểu Nam Tổng]
Sau khi dặn dò thêm vài việc quan trọng, tin nhắn của Diệp Thiến lại bật lên.
[Quên nói địa chỉ rồi, ở Huy Diệu nhé, mười giờ sáng mai đó.]
Tang Ninh hơi ngẩn người ra.
—
Sáng hôm sau, Tang Ninh chuẩn bị xong xuôi rồi xuất phát.
Xe dừng trước cổng tòa nhà Huy Diệu, cô mở cửa xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn tòa nhà quen thuộc này, giữa lông mày thoáng cau lại.
“Không đâu, bọn tôi cũng vừa tới, vào trong cùng luôn nhé!”
Diệp Thiến kéo Tang Ninh bước vào tòa nhà Huy Diệu.
Tang Ninh hỏi: “Lần trước các cậu đến phỏng vấn, ai là người tiếp đón?”
“Phương Tổng, phó tổng Huy Diệu, anh ấy cũng là cựu sinh viên của Kinh Đại, nên đối xử với bọn tôi rất thân thiện.” Diệp Thiến phấn khởi nói.
“Ồ, vậy hôm nay cũng là anh ta tiếp tục phỏng vấn à?”
“Chắc vậy, mình cũng muốn gặp Hạ tổng, nhưng Phương Tổng nói là Hạ tổng rất bận, mấy dự án khởi nghiệp thế này gần như không tham gia.”
Tang Ninh nghe vậy thì yên tâm hơn một chút, cười: “Sau này nếu được Huy Diệu đầu tư thì chắc cũng sẽ có cơ hội gặp thôi.”
“Đúng đó! Quá tuyệt vời luôn!”
Ba người họ đi thang máy lên tầng, được trợ lý dẫn vào một phòng họp nhỏ.
Diệp Thiến và Trương Lương đều rất căng thẳng, mở máy tính ra xem lại kế hoạch dự án lần cuối.
Tang Ninh cũng hơi hồi hộp, cô lo nếu Hạ Tư Tự biết cô cũng tham gia dự án này thì sẽ không đầu tư nữa…
Nhưng Diệp Thiến nói là Phương Tổng sẽ phỏng vấn, chắc Hạ Tư Tự sẽ không quan tâm mấy chuyện nhỏ này đâu?
Cánh cửa phòng họp một lần nữa bị đẩy ra, Trợ lý Ngôn đẩy cửa cười bước vào: “Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.”
Hạ Tư Tự bước vào.
Tang Ninh: ……
Diệp Thiến và Trương Lương sững sờ, vội đứng dậy, giọng không giấu được sự phấn khích: “Chào Hạ tổng.”
“Xin chào.” Hạ Tư Tự đưa tay ra.
Diệp Thiến và Trương Lương lần lượt bắt tay anh đầy hào hứng.
Tang Ninh: ……
Tang Ninh cũng đứng lên, gượng gạo nở một nụ cười, đưa tay ra.
Hạ Tư Tự lạnh nhạt chạm nhẹ đầu ngón tay cô, rồi ngồi xuống đối diện bên kia bàn họp.
Tang Ninh hít sâu một hơi, rồi cũng ngồi xuống lại.
Diệp Thiến vẫn chưa hết kích động: “Tôi thật không ngờ lần này lại được Hạ tổng trực tiếp phỏng vấn! Hạ tổng, chúng tôi là fan trung thành của anh, chúng tôi đều biết truyền kỳ mà anh tạo nên ở Huy Diệu!”
Trương Lương vụng về, chỉ biết gật đầu liên tục: “Đúng vậy.”
“Vậy à?” Hạ Tư Tự khẽ cười, ánh mắt lướt qua ba người đối diện.
Tang Ninh lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác: “Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.”
Cô cũng gật đầu theo.
Diệp Thiến bỗng nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong túi ra một quyển tạp chí: “À đúng rồi, tôi còn có tạp chí có chữ ký của anh nè! Anh xem, lần trước trong buổi kỷ niệm thành lập Kinh Đại, anh đã ký cho tôi đó!”
Diệp Thiến đặt tạp chí lên bàn, ba chữ “Hạ Tư Tự” nét bút mạnh mẽ, đầy khí phách hiện rõ trên trang bìa.
Hạ Tư Tự nhìn cuốn tạp chí quen mắt đó, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Diệp Thiến kéo tay Tang Ninh nói: “Tang Ninh, chữ ký này là cậu giúp tôi xin đấy! Cậu còn nhớ không?”
Tang Ninh nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí, nuốt nước bọt: “Nhớ chứ.”
Lúc Hạ Tư Tự ký tên cho cô xong, cô còn mắng anh là kẻ tự luyến nữa cơ mà…
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Tư Tự, sắc mặt anh có vẻ rất bình tĩnh.
“Vậy sao, tôi không nhớ nữa rồi.” Giọng anh lạnh lùng.
Trợ lý Ngôn nhanh chóng cảm nhận được tâm trạng của Hạ tổng không tốt, lập tức chuyển chủ đề: “Hay là chúng ta bắt đầu buổi thuyết trình luôn nhé?”
“Vâng ạ!” Trương Lương mở máy tính, kết nối lên màn hình lớn, bắt đầu trình bày ứng dụng AI trong y tế mà họ đã phát triển.
Trương Lương chuẩn bị kỹ lưỡng, thuyết trình cũng rất chi tiết.
Sau phần giới thiệu sản phẩm, Hạ Tư Tự hỏi: “Dự định triển khai thị trường thế nào?”
Diệp Thiến trả lời: “Chúng tôi dự định hợp tác với các bệnh viện lớn. AI y tế có thể giảm tải rất nhiều cho bác sĩ, đồng thời giúp bệnh nhân hiểu rõ hơn về tình trạng bệnh, giảm mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân. Sản phẩm này dùng làm công cụ hỗ trợ là rất tiện lợi, chúng tôi cũng sẽ đẩy mạnh truyền thông trên các nền tảng, lấy ý tưởng ‘khám bệnh nhẹ nhàng’ để thu hút người dùng.”
Hạ Tư Tự lại hỏi: “Xác minh tính chuyên môn và độ uy tín thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Thiến chuẩn bị trả lời, thì anh lại nhìn sang Tang Ninh.
Diệp Thiến lập tức giải thích: “Tang Ninh chỉ là nhà đầu tư góp vốn. Dự án này chủ yếu do tôi và Trương Lương đảm nhiệm. Cô ấy bận, không tham gia nhiều. Hạ tổng cứ hỏi chúng tôi là được.”
Tang Ninh cũng cam kết: “Tôi sẽ không can thiệp vào các quyết định kỹ thuật. Mọi vấn đề liên quan đến sản phẩm đều do Diệp Thiến và Trương Lương quyết định.”
Hạ Tư Tự lạnh giọng: “Nhưng dù sao cô cũng là đại cổ đông, cũng nên hiểu sơ qua về sản phẩm chứ. Đội ngũ làm việc không thể lúc nào cũng đồng thuận tuyệt đối.”
Anh liếc cô một cái: “Chẳng lẽ cô định ném tiền qua cửa sổ?”
Diệp Thiến hơi sững người, sao nghe câu này giống như đang tính sổ với Tang Ninh vậy?
Tang Ninh chỉ biết gật đầu: “Em sẽ học hỏi thêm.”
Lúc này, anh nói gì cũng đúng cả.
Hạ Tư Tự cất tài liệu, giọng lạnh nhạt: “Tôi sẽ cân nhắc thêm về dự án này.”
Tay Tang Ninh đặt trên đầu gối khẽ siết lại, môi mím chặt.
Trợ lý Ngôn vội nói: “Vậy mời các vị về trước chờ kết quả, chúng tôi sẽ gửi thông báo qua email.”
Diệp Thiến vội gật đầu: “Vâng ạ.”
Hạ Tư Tự đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Ba người họ ra khỏi Huy Diệu, Diệp Thiến và Trương Lương vẫn còn căng thẳng: “Không biết có lấy được khoản đầu tư không, nghe nói Hạ tổng khó hơn Phương Tổng nhiều.”
Tang Ninh trấn an: “Chắc sẽ có kết quả sớm thôi. Đã được mời tới Huy Diệu hai lần thì chắc chắn là họ vẫn có kỳ vọng với chúng ta.”
Diệp Thiến lập tức có thêm niềm tin: “Đúng! Chúng ta nhất định làm được!”
“Đi ăn đi!” Diệp Thiến hào hứng đề nghị.
Tang Ninh lắc đầu: “Tôi còn việc ở công ty, phải về gấp.”
“Hôm nay phiền cậu đến đây rồi, bọn tôi đi trước nhé.” Diệp Thiến vẫy tay với cô.
“Ừ.” Tang Ninh gật đầu.
Trương Lương và Diệp Thiến bắt taxi rời đi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tang Ninh cũng lấy điện thoại gọi cho chú Trương.
Bất chợt, một chiếc Bentley màu đen dừng lại ven đường trước mặt cô.
Cô hơi khựng lại, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Cô quay lại, thấy Hạ Tư Tự từ tòa nhà Huy Diệu bước ra, đúng lúc đi ngang qua cô.
Cô dừng bước, khách sáo chào hỏi: “Hạ tổng.”
Hạ Tư Tự liếc cô một cái, hôm qua trong lễ đính hôn thì đi mất dạng, không buồn quay đầu, hôm nay lại ra vẻ khách khí rồi đấy.
“Có chuyện gì?”
Tang Ninh mím môi, rồi thành thật nói: “Dự án này em chỉ đầu tư ba trăm vạn, nhưng bạn em đã dồn hết tâm huyết và toàn bộ tài sản mới đi được đến ngày hôm nay. Với họ, đây là công sức quý giá nhất. Hy vọng Hạ tổng có thể cân nhắc nghiêm túc.”
Hạ Tư Tự nhếch môi lạnh nhạt: “Em nói như thể anh định tư thù cá nhân vậy.”
Tang Ninh khựng lại: “Em không có ý đó.”
“Vậy em có ý gì?”
Tang Ninh đột nhiên không biết nói gì tiếp.
Thực ra… đúng là cô có ý đó.
Cô và Hạ Tư Tự vừa chia tay, anh vốn đã không hài lòng với cô. Dự án anh có thể đầu tư thì nhiều, có hay không có cái này cũng chẳng khác gì. Hoàn toàn có thể tùy theo tâm trạng mà quyết định.
Nhưng với Diệp Thiến và Trương Lương, đây là toàn bộ tài sản và nửa năm tâm huyết của họ.
Cô không muốn vì mình mà khiến dự án của họ bị từ chối.
Hạ Tư Tự lạnh lùng nhìn cô: “Nam Tang Ninh, trong mắt em anh là loại người như vậy sao?”
Tang Ninh mím môi, thẳng thắn nói: “Em không có ý nghi ngờ nhân phẩm của anh, em chỉ muốn mọi chuyện được chắc chắn hơn. Dù sao thì một quyết định nhỏ hôm nay của Hạ tổng lại ảnh hưởng đến cả cuộc đời của hai người bạn của em, cái giá này quá lớn, em không dám sơ suất.”
Anh cười lạnh: “Nói cho cùng vẫn là không tin anh.”
Tang Ninh lắc đầu: “Không phải là không tin, chỉ là anh, một người sinh ra đã đứng trên đỉnh cao như Hạ tổng, vốn dĩ từ trước đến nay chỉ sống trên thiên cung, có lẽ rất khó để chịu cúi xuống nhìn những khổ đau và bất lực của chúng sinh.”
Ánh mắt anh hơi ngưng lại.
Trợ lý Ngôn bước tới, nhỏ giọng nhắc: “Hạ tổng, bữa ăn trưa, bên Vương Tổng đang hỏi…”
Hạ Tư Tự thu lại tâm trí, lạnh lùng rút ánh mắt về, xoay người lên xe rời đi.
Tang Ninh hơi nhíu mày, rốt cuộc là anh đã đồng ý hay chưa?
—
Tang Ninh trở lại công ty, xử lý một số việc quan trọng đã bị trì hoãn vào buổi sáng.
Đột nhiên điện thoại reo lên.
Cô cầm lên xem, hiển thị cuộc gọi: Bà nội Hạ.
Ánh mắt cô khựng lại, hít sâu một hơi rồi nghe máy.
“Bà nội Hạ.” Cô ngoan ngoãn chào hỏi.
“Tang Ninh à, dạo này con có bận lắm không?”
“Dạo này con hơi bận một chút, gia đình vừa giao cho con tiếp quản dự án của công ty, nên con chưa có thời gian đến thăm bà.” Tang Ninh có chút áy náy.
Từ sau khi chia tay với Hạ Tư Tự, cô chưa từng quay lại nhà bà nội Hạ.
Bà nội Hạ có phần lo lắng: “Ngày nào cũng bận rộn như vậy, đừng để mệt đến hỏng người đấy.”
“Con sẽ tự chăm sóc bản thân, bà đừng lo.”
“Tối nay đến nhà bà ăn cơm nhé, bà bảo dì Triệu làm món canh thịt viên mà con thích ăn.”
Tang Ninh ngập ngừng: “Con… tối nay có thể phải làm thêm…”
“Vậy thì đến muộn cũng được, bà nhớ con lắm, đợi con về ăn tối.”
Tang Ninh cảm thấy nghẹn ngào nơi cổ họng, siết chặt chiếc điện thoại trong tay: “Con biết rồi bà nội Hạ, tan làm con sẽ qua.”