Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 112







Ánh mắt cô dừng lại một chút.



Giọng nói của Diệp Thiến vẫn tiếp tục: “Hôm nay Phương Tổng có việc không thể đến, nên Hạ Tổng dẫn chúng ta đi.”



Tang Ninh chớp mắt: “Thì ra là vậy.”



Hạ Tư Tự ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng: “Còn không lên xe đi?”



Tang Ninh hơi gật đầu: “Cảm ơn Hạ Tổng.”



Tang Ninh và Diệp Thiến lên xe.



Cả chuyến đi đều rất yên tĩnh, Diệp Thiến vốn nói nhiều, nhưng suốt dọc đường này cô ấy cố gắng nhịn không dám thở mạnh.



Hạ Tư Tự không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn tin tức tài chính.



Tang Ninh cũng không lên tiếng, anh liếc qua, thấy cô cầm điện thoại, chăm chú xem bản kế hoạch dự án y tế AI.



Hai giờ sau, cuối cùng cũng lên núi.



Xe dừng lại tại khách sạn suối nước nóng trên đỉnh núi Vân Đỉnh.



“Wow, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này thật hoành tráng!” Diệp Thiến mở cửa xe bước ra, ngẩng đầu nhìn cánh cổng to lớn trước mắt và cảnh quan rộng lớn, hùng vĩ như một khu nghỉ dưỡng, vui mừng nhảy lên.



Hiện tại đang là mùa đông, núi Vân Đỉnh đã phủ đầy tuyết trắng, Tang Ninh xuống xe, cảm thấy lạnh buốt.



Cô mặc áo khoác lông vũ trắng rộng thùng thình, quấn một chiếc khăn quàng cổ đỏ dày quanh cổ, tóc cô chỉ buộc một kiểu búi nhỏ, đầu gần như bị chôn vùi trong khăn quàng.



Một cơn gió lạnh thổi qua, cô rùng mình: “Lạnh quá.”



Hạt Dẻ Rang Đường

Hạ Tư Tự bước vào sảnh khách sạn, các bác sĩ chuyên gia từ bệnh viện Lâm Sơn đã có mặt.

Trợ lý Ngôn đã đến từ tối qua, để đặt phòng và đợi tiếp đón khách.



“Hạ Tổng, thật vui khi gặp anh, không ngờ hôm nay Hạ Tổng lại tự mình đến.”



Viện trưởng Ngụy cười và bắt tay Hạ Tư Tự.



Hạ Tư Tự gật đầu nhẹ: “Viện trưởng Ngụy.”



Trợ lý Ngôn cười nói: “Hay là ăn trước đi.”



“Mời.” Hạ Tư Tự làm động tác mời, Viện trưởng Ngụy và mọi người cười gật đầu rồi đi về phía trước.

Cả hai bên cùng ăn cơm, trong bữa ăn chỉ là xã giao một chút, sau đó giới thiệu đơn giản về dự án y tế AI lần này.



Cả hai bên đều rất vui vẻ.



Tang Ninh không tham gia đàm phán, cô chỉ chăm chú lắng nghe, ghi lại những thông tin quan trọng được đề cập trong bữa ăn.



Y tế AI mới là trọng điểm.



Ăn xong bữa trưa, buổi chiều có thể nghỉ ngơi và tự do hoạt động.



Diệp Thiến kéo Tang Ninh đi trượt tuyết.



“Tôi nói này, khu trượt tuyết ở núi Vân Đỉnh là đường đua quốc gia đó, tuyết ở đây chất lượng cực tốt!”



Tang Ninh nhìn những người trượt tuyết lướt qua ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe lên: “Nhưng tôi không biết trượt.”



“Rất dễ học thôi! Chắc chắn cậu sẽ học nhanh.”



Tang Ninh mắt sáng lên: “Vậy thử xem!”



Tầng hai của khách sạn, trong một phòng riêng, bên cửa sổ lớn có một chiếc bàn trà.



Viện trưởng Ngụy nhấp một ngụm trà: “Bây giờ cậu rảnh rỗi rồi, chuyện nhỏ này còn phải nhọc công cậu chạy một chuyến xa như vậy?”



“Đúng lúc có thời gian.” Hạ Tư Tự nhẹ nhàng đáp.

Anh thoáng nhìn qua và đột nhiên thấy một con chim cánh cụt đeo khăn quàng cổ đỏ ở khu trượt tuyết, quay lại nhìn.



Cô đang đứng trên ván trượt, chuẩn bị sẵn sàng.



Viện trưởng Ngụy cười nói: “Cậu chỉ cần gọi điện báo một tiếng là được, sao phải làm to chuyện thế này? Đây đâu phải là dự án lớn, sao cậu lại quan tâm thế?”



Hạ Tư Tự thu lại tầm mắt: “Hiện nay tình hình AI đang phát triển mạnh, Huy Diệu cũng muốn chia sẻ một phần lợi ích, dự án này hiện là trọng điểm của Huy Diệu.”



Tang Ninh cuối cùng cũng lấy hết can đảm, dùng hai cây gậy hỗ trợ, lao xuống đường trượt.



Hạ Tư Tự siết c.h.ặ.t t.a.y cầm ly nước, ngồi thẳng dậy một chút.



Cô lao xuống, trượt loạn xạ, rồi lảo đảo nhưng cuối cùng vẫn đứng vững được.



Viện trưởng Ngụy vẫn đang nói: “Các bạn trẻ có nhiều ý tưởng quá, chúng tôi già rồi, đâu còn sức lực để làm như vậy, nếu cần tài liệu y tế của bệnh viện Lâm Sơn, tôi sẽ bảo người chuyển cho các cậu, cần giúp đỡ gì, tôi cũng sẽ phối hợp.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hạ Tư Tự thả lỏng ly nước, nhẹ gật đầu: “Cảm ơn Viện trưởng Ngụy, tôi sẽ trả phí thông tin.”



Tang Ninh đã trượt an toàn đến dưới chân đồi, vui mừng vẫy tay chào Diệp Thiến.



Ngay sau đó, một bóng người đột nhiên lao xuống theo đường trượt, trực tiếp lao về phía cô.



Hạ Tư Tự “vù” một tiếng đứng dậy.



Viện trưởng Ngụy giật mình: “Sao vậy?”



“Tôi có chút việc.”



Hạ Tư Tự mở cửa và lao ra ngoài.



Anh chạy thẳng xuống tầng, vội vã đến khu trượt tuyết.



“Nam Tang Ninh!”



Tang Ninh vẫn đang nằm trên tuyết, Diệp Thiến và Trương Lương đã chạy đến, đang cúi xuống định giúp cô đứng dậy.



Hạ Tư Tự lao đến, quỳ một chân xuống xem xét tình trạng của cô: “Bị thương chỗ nào rồi?”



Tang Ninh còn hơi choáng vì bị va chạm, được giúp ngồi dậy, cô lắc đầu mơ hồ: “Không sao, chỉ là chân hơi đau.”



“Để tôi đi lấy cáng ngay!” Diệp Thiến lập tức nói.



Hạ Tư Tự trực tiếp bế Tang Ninh từ dưới đất lên, bước đi nhanh về phía khách sạn.



Diệp Thiến và Trương Lương đứng ngây người tại chỗ, gần như tưởng mình nhìn nhầm.



“Vừa rồi là Hạ Tổng à?”



“Hình như là…”



Hạ Tư Tự bế cô trở lại khách sạn, ngay lập tức yêu cầu người đi tìm bác sĩ đến.



Khách sạn có bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ chuyên về các chấn thương do té ngã, kỹ thuật rất tốt.



Dù sao khu trượt tuyết này nổi tiếng gần xa, người bị thương vì trượt tuyết thì luôn có khách.

Tang Ninh lấy lại tỉnh táo, mới nhận ra là Hạ Tư Tự đã bế cô ra ngoài.



Cô vội vàng nhìn xung quanh, anh quát: “Đừng có động đậy!”



Anh đưa cô đến phòng y tế, đặt cô lên giường.

Bác sĩ cũng nhanh chóng kiểm tra vết thương, xác nhận chỉ bị va chạm ở bắp chân do ván trượt của người kia, khi kéo quần lên, thấy cả vùng bắp chân trái của cô bị bầm tím một mảng lớn.



Mặt Hạ Tư Tự càng trở nên khó chịu hơn.



“Anh nói này, không biết trượt mà còn cố tình làm gì? Cứ lao vào khu trượt tuyết để va chạm như vậy?”



“Tôi chỉ muốn thử thôi.”



Anh dừng lại một chút, trong lòng như có một ngọn lửa vô danh bùng lên: “Nếu thích thử thế sao không thử luôn ở đường trượt cao cấp! Trượt thẳng từ đỉnh núi xuống thì có phải còn thú vị hơn không?”



Tang Ninh nhíu mày, sao anh lại nói những lời khó hiểu như vậy.



Bác sĩ an ủi: “Anh đừng lo quá, vết thương của bạn gái anh không nghiêm trọng đâu, chỉ cần bôi thuốc và nghỉ ngơi hai ngày là sẽ khỏi, không bị tổn thương xương cốt gì cả.”



“Cô ấy không phải bạn gái tôi!”



“Anh ấy không phải bạn trai tôi!”



Bác sĩ: “Ồ…”



Bác sĩ im lặng bôi thuốc cho Tang Ninh, vì phải dùng dầu thuốc bôi lên vết thương, nên Tang Ninh đau đến trắng bệch mặt.



Hạ Tư Tự nhíu mày: “Có thể nhẹ tay một chút không?”



Bác sĩ không thay đổi nét mặt: “Bạn của anh, vết thương này chỉ cần chạm vào là đau, nhưng không bôi thuốc thì sẽ không khỏi.”



Cuối cùng cũng bôi xong thuốc, Tang Ninh cảm thấy chân mình như không phải của mình nữa, cơn đau nhói vẫn tiếp tục kéo đến, khiến cô tê dại.



Bác sĩ lại kê thuốc kháng viêm, đưa cho Hạ Tư Tự: “Cái này uống.”



Hạ Tư Tự nhận lấy một cốc nước nóng, đưa thuốc cho cô.



“Cảm ơn.” Tang Ninh nhận thuốc, bẻ ra hai viên và nuốt xuống.



Hạ Tư Tự đứng bên giường, ánh mắt u ám nhìn cô: “Thử rồi có thấy vui không?”



Tang Ninh gật đầu: “Cũng ổn.”



Khá là kích thích.



Anh lạnh lùng nói: “Vui sao không tiếp tục thử?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com