Tay đang cầm tập tài liệu của Tang Ninh khẽ siết lại rồi thả lỏng, cô trầm giọng nói:
“Việc Tiểu Tổng Bùi huỷ hôn thực sự khiến tôi bất ngờ, nhưng đó không phải là mong muốn của tôi.”
“Tôi biết, Tang Ninh, tôi không có ý gây áp lực cho cô, tất cả đều là lựa chọn của tôi. Tôi chỉ hy vọng cô hiểu được lòng tôi, đừng đẩy tôi ra xa như thế.”
Trước khi hủy hôn, cô đã có phần xa cách với anh ta, anh ta cũng không muốn làm cô tổn thương.
Việc anh ta quyết định huỷ hôn chỉ là để có được một cơ hội, nhưng sau khi hủy hôn, thái độ của cô với anh ta vẫn lạnh nhạt, thậm chí còn công việc là công việc, nói chuyện tuy có vẻ thân quen nhưng thật ra chỉ là khách sáo mà thôi.
Tang Ninh hơi mím môi: “Nhưng Tiểu Tổng Bùi, tôi không thích bị người khác lựa chọn.”
Ánh mắt của Bùi Tùng Hàn hơi sững lại.
Cô nhìn anh ta, giọng nói bình thản: “Được Tiểu Tổng Bùi để mắt đến, tôi đúng là rất vinh dự. Nhưng tôi rất rõ bản thân mình muốn gì, thích gì, tôi chỉ muốn đạt được thứ mà tôi mong muốn.”
Đối với những người và việc cô không quan tâm, cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian để ứng phó. Giữ khoảng cách nhưng vẫn lễ phép là cách giải quyết tốt nhất.
Anh ta cụp mắt, che đi sự thất vọng nơi đáy mắt, khẽ cười: “Đúng rồi, đây mới chính là cô.”
Thực ra khi Bùi Tùng Hàn hỏi câu đó, anh ta đã đoán được câu trả lời.
Anh ta lại ngẩng lên: “Vậy cô muốn gì?”
Tang Ninh: “Việc tôi đang làm bây giờ, chính là điều tôi muốn.”
“Tôi có thể giúp cô.”
“Nếu có nhu cầu hợp tác trong kinh doanh, tôi sẽ đến gặp Tiểu Tổng Bùi.”
Cô rạch ròi ranh giới rất rõ ràng, Bùi Tùng Hàn chỉ biết lắc đầu bất lực: “Được thôi.”
Anh ta nghiêm túc nhìn cô: “Bây giờ tôi cũng đã hủy hôn, tạm thời gia đình sẽ không sắp xếp thêm cuộc hôn nhân nào khác cho tôi. Tang Ninh, hôm nay tôi nói những lời này, chỉ để cô biết rằng tôi thực lòng.”
Tang Ninh mấp máy môi, anh ta đã đứng dậy: “Hôm nay tôi không làm phiền nữa, tuần sau tôi sẽ đến họp thường kỳ.”
Anh ta mở cửa, bước ra ngoài.
Chân mày Tang Ninh khẽ nhíu lại.
Từ bên ngoài, Từ Diên gõ cửa ba lần, rồi đẩy cửa bước vào: “Tiểu Tổng Nam, Quản lý Lâm đã đến.”
“Mời vào.”
Lâm Viễn bước vào, đưa cho Tang Ninh hai tập tài liệu: “Đây là những giao dịch ngầm trước đây của Nam phu nhân và Nam tiên sinh, đều là bản sao.”
Tang Ninh cầm lấy, lật xem sơ qua, môi khẽ cong lên: “Đi mời Nam phu nhân và Nam tiên sinh tới đây.”
“Vâng.”
Nửa tiếng sau, Nam Văn Nguyệt và Nam Chấn Hưng cùng được mời vào văn phòng.
Tang Ninh ngồi trên chiếc ghế đơn chờ sẵn, không lâu sau, Nam Văn Nguyệt và Nam Chấn Hưng cùng đẩy cửa bước vào.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tang Ninh mỉm cười: “Cô, Chú hai.”
Nam Văn Nguyệt hống hách nói: “Cháu tìm chúng ta có chuyện gì?”
“Cháu đặc biệt mời hai người đến, tất nhiên là có chuyện quan trọng.”
Nụ cười của cô khiến Nam Văn Nguyệt cảm thấy bất an một cách khó hiểu, ánh mắt Nam Chấn Hưng cũng trở nên cảnh giác.
Họ vừa ngồi xuống hàng ghế đối diện, bất chợt ánh mắt lướt qua đống tài liệu bày trên bàn.
Sắc mặt họ lập tức thay đổi: “Đây là…”
Tang Ninh tiện tay nhặt lên một bản: “Gần đây có người bên dưới tố cáo, nói cô và chú hai âm thầm liên kết với người ngoài để ăn chia lợi nhuận của tập đoàn Nam thị. Ban đầu cháu còn không tin.”
Nam Văn Nguyệt lập tức bật dậy: “Nói linh tinh cái gì thế!? Những chuyện này tôi chưa từng làm!”
Tang Ninh nhìn cô, chậm rãi dùng ngón tay chỉ vào một bản tài liệu: “Đây là sổ sách của công ty trong năm năm gần đây được tổng hợp lại. Khi kiểm tra kỹ thì phát hiện có nhiều điểm không khớp, vì vậy cháu cho người kiểm tra lại một số thương vụ mà cô và chú hai phụ trách trong những năm qua. Không ngờ, tất cả đều dùng hợp đồng âm dương.”
Nam Văn Nguyệt và Nam Chấn Hưng lập tức mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt nhìn Tang Ninh đầy tuyệt vọng, cả hai ngồi phịch xuống ghế.
“Cháu, cháu lại dám… dám điều tra chúng ta sau lưng…”
Từ sau khi Tang Ninh tiếp quản công ty, nhiều việc cô quản lý khá lỏng lẻo. Dù sao cô cũng là hậu bối, lại tôn trọng người lớn và các vị lão thành trong công ty, dễ đối phó hơn cả Nam Chấn Minh, nên bọn họ chưa bao giờ để cô vào mắt.
Nam Văn Nguyệt thậm chí còn nói sau lưng rằng, ông cụ đúng là nhìn lầm người, giao công ty cho một đứa con gái trẻ măng giữ vững đại cục, chẳng khác gì tự sát!
Nam Văn Nguyệt và Nam Chấn Hưng không thể giành được quyền thừa kế, nhưng để trục lợi thì tất nhiên phải liên kết với người ngoài hút m.á.u tập đoàn Nam thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những năm qua, họ dùng hợp đồng âm dương để giao dịch ngầm, kiếm được không ít tiền. Ông cụ đã lớn tuổi, không còn trực tiếp quản lý công ty, Nam Chấn Minh cũng không phát hiện ra, bọn họ cứ thế sống yên ổn, vô cùng sung sướng.
Nhưng một khi bị điều tra ra…
Sắc mặt của Nam Văn Nguyệt đã trắng bệch, trừng mắt nhìn Nam Tang Ninh:
“Tốt… tốt lắm, là tôi đã xem thường cháu rồi. Con nhóc này, đúng là không từ thủ đoạn!”
Tang Ninh nhìn bà ta, thản nhiên nói:
“Câu này của cô nói cháu, hình như nói nhầm rồi thì phải?”
Nam Văn Nguyệt không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này nữa, đập bàn đứng bật dậy:
“Dù sao thì cháu cũng muốn xử lý chúng ta từ lâu rồi! Sao không trực tiếp tung đống tài liệu này ra trong cuộc họp sáng? Để ông cụ tự mình xử lý! Giờ còn bày ra trò này để nhục mạ chúng ta sao?!”
Nhưng Tang Ninh chỉ khẽ lắc đầu:
“Cô cũng nói rồi, cháu hoàn toàn có thể đưa những chứng cứ này ra trong phòng họp, nhưng cháu lại chọn cách gặp riêng. Cô không nhìn thấy chút thành ý nào của cháu sao?”
Sắc mặt Nam Văn Nguyệt thay đổi, Nam Chấn Hưng siết chặt nét mặt, ánh mắt đầy cảnh giác:
“Cháu có ý gì?”
“Dù sao cũng là người một nhà, cháu không muốn làm tuyệt tình như vậy. Một khi chuyện này bị phơi bày trước mặt người ngoài, hậu quả ra sao, cô và chú hai cũng hiểu rõ. Nhưng sổ sách thì phải làm rõ, còn tội lỗi, phải có người gánh.”
Nam Văn Nguyệt và Nam Chấn Hưng sững người nhìn cô.
Tang Ninh nhắc nhở đầy ẩn ý:
“Gần đây ba cháu vừa ký được hợp đồng lớn với công ty Hạo Vĩnh. Trước giờ Uông tổng của Hạo Vĩnh chưa từng có qua lại với nhà họ Nam, đột nhiên lại giúp ba cháu một món hời như thế. Chuyện này… chẳng phải có chút bất thường sao?”
Nam Văn Nguyệt cứng đờ tại chỗ.
Nam Chấn Hưng giờ mới hiểu ra, vội vàng gật đầu:
“Đúng! Chắc chắn là có vấn đề!”
Tang Ninh cũng không nói thêm:
“Vậy việc tiếp theo, xin giao lại cho cô và chú hai.”
Nhưng Nam Văn Nguyệt vẫn nhìn cô đầy cảnh giác:
“Tại sao cháu lại giúp tôi? Rõ ràng trước đây cháu…”
Tang Ninh bình thản đáp:
“Thiên hạ xô bồ vì lợi ích. Chỉ cần cô chịu hợp tác, những hiềm khích trước đây coi như xóa bỏ. Cháu buông, cô cũng buông, món nợ tình này, cháu tặng cô.”
Giữ lại Nam Văn Nguyệt và Nam Chấn Hưng, đối với cô chẳng có bất lợi gì.
Nam thị lớn như vậy, không thể kiểm soát tất cả. Sớm muộn cũng có sâu mọt.
Hiện giờ, cô nắm được điểm yếu của họ, giữ họ lại trong công ty, sau này cũng chỉ có thể nghe theo cô.
Nhân cơ hội này tống Nam Chấn Minh ra khỏi công ty, cô trở thành người thừa kế duy nhất, lại có được sự ủng hộ từ cô và chú hai, củng cố vững chắc thế lực—một mũi tên trúng hai đích.
Tang Ninh mỉm cười:
“Món nợ tình này, cô và chú hai… nhận hay không nhận?”
Sắc mặt họ thay đổi liên tục, sau ba phút giằng co, cuối cùng cũng gật đầu:
“Được.”
“Vậy nhờ cô và chú hai rồi.”
Hôm nay, như thường lệ, Tang Ninh tan làm lúc tám giờ.
Tâm trạng cô rất tốt, bước ra khỏi công ty giữa cơn gió lạnh vù vù mà không thấy lạnh, ngược lại còn thấy không khí rất trong lành.
Cô lấy điện thoại, như thường lệ định gọi cho chú Trương, vừa ngẩng đầu lên thì thấy chiếc Bentley đang đậu bên đường.
Cô nghiêng đầu khẽ một cái.
“Hạ tổng, có chuyện gì sao?”
Vẫn là lời chào quen thuộc, khách sáo nhưng xa cách.