Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 13







Hạ Tư Tự nhìn thoáng qua một người phụ nữ đang ngồi bên trái Nam Tang Ninh, cô ta vội vàng đứng dậy nhường chỗ.



Hạ Tư Tự kéo ghế ra ngồi xuống.



Nam Tang Ninh ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô thấy một người ngang ngược lộ liễu đến vậy.



Ngay cả những thiếu gia ăn chơi cô từng gặp ở Yến Kinh, dù có kiêu căng thế nào thì đối với tiểu thư khuê các vẫn tỏ ra lịch sự đôi phần, bởi dù sao họ cũng cần giữ thể diện.



Vậy mà anh lại ép một cô gái phải nhường chỗ cho mình?



Nam Tư Nhã nhìn thấy Hạ Tư Tự chủ động ngồi xuống cạnh Nam Tang Ninh, sắc mặt lập tức xanh mét.



Con nha đầu quê mùa này làm gì có tư cách để Hạ Tam thiếu ưu ái? Chẳng qua chỉ là ăn nói linh tinh, vậy mà còn làm ra vẻ nữa!



Trần Tranh cũng không vui, không ngờ Nam Tang Ninh lại có bản lĩnh đến mức tiếp cận được Hạ Tam thiếu. Đến giờ anh ta còn chưa có cơ hội nói chuyện với Hạ Tam thiếu một câu nào.



Giữa bầu không khí thay đổi khó lường và những tiếng xì xào bàn tán, Nam Tang Ninh hoàn hồn, nhìn Hạ Tư Tự hỏi:



“Hạ tiên sinh muốn tôi xem vật nào?”



Hạ Tư Tự hơi nâng cằm, Nam Tang Ninh theo ánh mắt anh nhìn lên sân khấu, nơi vật phẩm cuối cùng đang được mang ra.



“Đàn tỳ bà khảm xà cừ gỗ tử đàn trứ danh thời Chu.”



Một cây tỳ bà được nâng lên, cẩn thận đặt lên giá đàn. Tỳ bà làm từ gỗ tử đàn hảo hạng, chế tác tinh xảo. Mặt đàn khảm mười sáu đóa hoa nhỏ, cánh hoa đính vảy đồi mồi, nhụy hoa khảm hổ phách trong suốt nhiều màu sắc, tay nghề tinh mỹ vô cùng.



Nam Tang Ninh thoáng sững sờ. Cây tỳ bà này rất nổi tiếng từ thời Chu, từng thuộc về Ninh Quý phi – sủng phi của tiên đế tiền triều. Ninh Quý phi nhờ cây tỳ bà này mà được sủng ái, tiên đế đích thân ban tặng cho nàng.



Năm cô năm tuổi, tiên đế vẫn còn tại vị, trong một buổi cung yến, cô đã từng tận mắt thấy Ninh Quý phi gảy cây tỳ bà này, khiến cả triều đình kinh diễm.



“Wow, cây tỳ bà này đẹp quá!” Kỷ Nghiên mắt sáng rực, rồi quay sang hỏi Nam Tang Ninh: “Sao nào, sao nào?!”



Nam Tang Ninh chăm chú nhìn ảnh phóng to trên màn hình, có chút do dự.



Trần Tranh cười lạnh: “Diễn không nổi thì đừng diễn nữa, không hiểu còn cố làm màu. Trong lòng cô biết rõ mình có bao nhiêu kiến thức mà? Hạ Tam thiếu, đừng để cô ta lừa, cô ta chỉ là con bé quê lên núi, đọc được mấy quyển sách đâu mà nhận biết được mấy thứ này?”



Kỷ Nghiên châm chọc: “Ơ, con ch.ó nào sủa vậy? Sao? Vừa rồi Tang Ninh nói vòng tay của người trong lòng anh là đồ giả, anh vẫn còn ôm hận à?”



Trần Tranh tức giận: “Kỷ Nghiên, cô đừng nói bậy! Tôi với Nghi Quân là bạn mười mấy năm! Còn cô cũng quen Hạ Tam thiếu hơn mười năm rồi đấy, thế nào? Cô cũng thầm thích người ta à?!”



Kỷ Nghiên cười khẩy: “Tôi đâu có như anh, suốt ngày làm con ch.ó l.i.ế.m chân người ta.”



“Cô…!”



Nam Tư Nhã đỏ bừng mắt, lần này thực sự muốn khóc vì tức giận.



Vị hôn phu mà cô luôn tự hào, lại bị người ta nói là l.i.ế.m chân phụ nữ ngay trước mặt bao người.



Hơn nữa, ngay trước mặt Nam Tang Ninh!



Cô ta cảm thấy đời này chưa từng mất mặt đến vậy!



Nam Tang Ninh nhíu mày, nhìn hai người cãi nhau dữ dội, không nhịn được quay sang nhìn Hạ Tư Tự xem sắc mặt anh thế nào.



Hạ Tư Tự lại ung dung tự tại, liếc cô một cái: “Nhìn tôi làm gì? Cô cũng thầm thích tôi à?”



Nam Tang Ninh: “…”



“Hạ tiên sinh nghĩ nhiều rồi.”



“Ồ, vậy thì tốt.”



“…”



Hạ Tư Tự lại liếc cây tỳ bà trên sân khấu, cuối cùng cũng đổi chủ đề:



“Cô thấy cây tỳ bà này là thật hay giả?”



Nam Tang Ninh trầm ngâm: “Tôi không chắc, phải thử mới biết.”



Cây tỳ bà của Ninh Thái phi, cô đã từng gảy qua.



Ninh Thái phi vốn tính ôn hòa, thấy cô cũng yêu thích tỳ bà, liền để cô chơi thử.



Nam Tư Nhã lập tức nói:



“Chị, chị chưa từng tham gia đấu giá, không biết quy tắc. Đấu giá phẩm trước khi giao dịch không được chạm vào, lỡ làm hỏng thì ai chịu trách nhiệm? Chị yêu cầu như vậy khiến ban tổ chức khó xử. Ba mẹ đã bảo chị ra ngoài phải học quy củ nhiều hơn, mà chị cứ không nghe.”



Nam Tư Nhã khó khăn lắm mới bắt được lỗi của Nam Tang Ninh, hận không thể nhân cơ hội này dìm cô xuống bùn.



Hạ Tư Tự thản nhiên lên tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



“Đưa đây, để cô ấy thử. Nếu hỏng, tôi chịu.”



Sắc mặt Nam Tư Nhã lập tức cứng đờ, gần như tím tái.



Hạ Tư Tự đã đích thân lên tiếng, ai còn quan tâm quy tắc với chả không quy tắc?



Hạ Tư Tự chính là quy tắc.



Người phụ trách đấu giá nghe vậy lập tức tự tay nâng cây tỳ bà, cung kính đưa đến trước mặt Nam Tang Ninh:



“Nam tiểu thư, mời cô.”



Nam Tư Nhã vẫn còn rất lo lắng:



“Chị, chị có biết chơi đâu, đừng có mà thử bậy! Mấy món đồ cổ này quý giá lắm, lỡ làm hỏng rồi gây chuyện cho nhà họ Nam thì sao?!”



Nam Tang Ninh không thèm nhìn cô ta, chỉ nhận lấy cây tỳ bà, trước tiên chỉnh lại trục đàn, rồi ôm đàn vào lòng. Ngón tay cô nhẹ lướt qua dây đàn, một âm thanh trong trẻo lập tức vang lên.



Cả hội trường nín thở, không biết là đang chờ xem trò cười hay muốn xem náo nhiệt.



Nam Tang Ninh chỉnh đàn xong, đặt tỳ bà vào lòng, tay trái bấm dây, năm ngón tay phải khảy nhẹ. Một khúc “Cao Sơn Lưu Thủy” chậm rãi tuôn ra, giai điệu khoáng đạt, thanh thoát.



Hội trường vốn ồn ào náo nhiệt, giờ phút này như rơi vào một thung lũng tĩnh lặng. Tiếng đàn không có những đoạn cao trào dồn dập, nhưng lại chạm đến lòng người, khiến tất cả chìm đắm vào trong.



Bỗng nhiên, tiếng đàn ngừng lại.



Toàn bộ hội trường vẫn như còn đắm chìm trong cảnh sắc thung lũng thanh u, chưa kịp hoàn hồn. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.



Ba giây sau, mọi người mới tỉnh lại, rồi ngay lập tức, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy!



Nam Tư Nhã sững sờ đến méo mặt.



Nam Tang Ninh … Nam Tang Ninh biết chơi tỳ bà sao?!



Một khúc “Cao Sơn Lưu Thủy” thanh tao trác tuyệt khiến cả hội trường sục sôi, vậy thì bản nhạc piano mà cô ta đã dày công chuẩn bị có tính là gì nữa đây?!



Nam Tang Ninh ngước mắt, nhìn về phía Hạ Tư Tự:



“Cây tỳ bà này là hàng thật, chỉ có điều dây đàn đã được thay bằng dây băng, dẻo dai hơn. Nếu dùng dây tơ sẽ hoàn hảo hơn.”



Đôi mắt sâu thẳm của Hạ Tư Tự nhìn cô, mang theo chút ý vị thăm dò.



Nam Tang Ninh bình thản đối diện ánh mắt ấy, không hề né tránh.



Hai giây sau, Hạ Tư Tự bỗng nhếch môi cười, khôi phục dáng vẻ tùy ý, phóng khoáng như trước.



“Cây tỳ bà này, tôi mua.”



Tổng phụ trách đấu giá, ông Vương, lập tức cúi người, khách sáo nói:

Hạt Dẻ Rang Đường



“Hà tổng, cây tỳ bà này có giá khởi điểm là 30000 vạn.”



Hạ Tư Tự hờ hững lên tiếng:



“Ta ra giá 100 000 vạn.”



Hơi lạnh lan khắp hội trường, rồi cả không gian lập tức chìm vào im lặng tuyệt đối.



Người chủ trì đấu giá trên sân khấu bắt đầu đọc giá:



“100 000 vạn lần một, 100 000 vạn lần hai, 100 000 vạn lần ba!”



Bang!



Chiếc búa gõ mạnh xuống, quyết định chủ nhân mới của đàn tỳ bà.



Đàn tỳ bà, chính thức thuộc về Hạ Tư Tự.



Kỷ Nghiên không nhịn được, lắc đầu chậc chậc, nhỏ giọng lẩm bẩm:



“Đúng là kẻ phá của mà…”



Trợ lý của Hạ Tư Tự đi cùng người phụ trách để làm thủ tục chuyển giao.



Phiên đấu giá kết thúc, bầu không khí trong hội trường cũng dịu xuống, mọi người bắt đầu trò chuyện, dùng bữa.



Hạ Tư Tự nhìn về phía Nam Tang Ninh:



“Nghe nói Nam tiểu thư lớn lên ở vùng núi, làm sao lại biết phân biệt cổ vật?”



Nam Tang Ninh không trả lời mà hỏi ngược lại:



“Hạ tiên sinh cũng biết tôi lớn lên ở núi, vậy có khi nào tôi chỉ đang nói linh tinh không? Vì sao ngài lại tin tôi thực sự biết thẩm định cổ vật?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com