Nam Văn Nguyệt sững sờ tại chỗ, sắc mặt biến đổi khôn lường.
Bà vẫn chưa hoàn hồn sau hành động tàn nhẫn của Nam Tang Ninh khi đá Nam Tư Nhã xuống ao trước mặt mọi người. Đột nhiên, ánh mắt bà lại chạm phải đôi mắt trong veo của Nam Tang Ninh.
Lúc này, cô trông có vẻ hoàn toàn vô tội, nhìn bà với ánh mắt ngây thơ.
Một nỗi sợ hãi vô hình bất chợt trào dâng trong lòng Nam Văn Nguyệt. Đứa con gái ngang ngược, coi trời bằng vung này thực sự khiến người ta phải kinh hãi.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều đang nhìn bà, còn Nam Tư Nhã thì vẫn đứng dưới ao, bộ dạng nhếch nhác, nước mắt giàn giụa:
“Cô! Mau nói gì đi!”
Ôn Mỹ Linh cũng nhìn bà chằm chằm, chờ đợi câu trả lời từ người ngoài cuộc.
Trong đầu Nam Văn Nguyệt nhanh chóng xoay chuyển suy tính. Cuối cùng, bà nhìn về phía Nam Tư Nhã.
“Tư Nhã, vừa rồi đúng là cháu tự mình sơ ý ngã xuống, không thể trách Tang Ninh được.”
Những năm qua, bà luồn lách ở Nhà họ Nam, nịnh nọt đủ kiểu nhưng chẳng được lợi lộc gì đáng kể. Đặc biệt, anh trai bà – Nam Chấn Minh – luôn đề phòng, không cho bà cơ hội chiếm chút lợi ích nào. Trong lòng bà sớm đã chất chứa oán hận.
Nhưng dù vậy, bà vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ để tìm kiếm lợi ích, không dám đắc tội với họ, chỉ có thể luôn giữ vẻ mặt tươi cười.
Giờ đây, Nam Tang Ninh lại nắm trong tay thứ mà bà khao khát. Dĩ nhiên, bà sẽ chọn đứng về phía cô!
Còn Nam Tư Nhã? Chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo, đắc tội với nó cũng không đến mức làm mất lòng anh trai và chị dâu.
Sắc mặt Nam Tư Nhã lập tức tái nhợt, không dám tin vào tai mình. Người cô đã ở bên suốt hơn hai mươi năm, vậy mà giờ lại bênh vực Nam Tang Ninh – con nhóc hoang dã từ đâu chui ra?!
Cô ta hét lên thất thanh:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Cô nói bậy! Rõ ràng là Nam Tang Ninh đá tôi!”
Ôn Mỹ Linh cũng thoáng do dự, nhìn Nam Tư Nhã rồi lại nhìn Nam Tang Ninh.
Giọng điệu của Tang Ninh vẫn bình tĩnh:
“Hôm qua con lỡ tay đẩy Tư Nhã ngã xuống lầu, ba mẹ đều đã vô cùng thất vọng về con. Giờ nếu con còn muốn hại nó, chẳng lẽ con lại ngu ngốc đến mức ngang nhiên ra tay, đá một người còn chưa khỏi hẳn thương tích xuống ao hay sao? Nếu thực sự con làm chuyện đó, ba mẹ hẳn đã lập tức đuổi con ra khỏi nhà rồi đúng không?”
Nam Văn Nguyệt vô thức liếc nhìn cô. Đứa trẻ này có thể thản nhiên nói ra những lời trái lương tâm như vậy sao?
Thế nhưng, Ôn Mỹ Linh lại cảm thấy lời này cũng có lý. Dù Nam Tang Ninh có xấu xa thật, nhưng cô chắc chắn không ngu dốt đến mức gây chuyện liên tiếp như vậy. Cô biết rõ vợ chồng họ ghét nhất là kiểu hành vi này, nếu muốn giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng, ít nhất cũng phải diễn một thời gian chứ, sao có thể ngang nhiên “tái phạm” ngay lập tức?
Hơn nữa, còn có nhân chứng.
Nam Văn Nguyệt và Nam Tang Ninh vốn không thân thiết, làm sao Nam Văn Nguyệt có thể bao che cho Nam Tang Ninh một cách vô lý trong chuyện này?
Nam Tư Nhã thấy Ôn Mỹ Linh do dự, lập tức khóc lóc, nắm lấy tay bà:
“Mẹ! Chẳng lẽ mẹ không tin con sao?”
Câu này, hôm qua cô ta đã hỏi một lần rồi.
Ôn Mỹ Linh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta:
“Được rồi, chắc là có hiểu lầm thôi. Cô con đã nhìn thấy rồi, có lẽ con vô ý bị trượt chân, nên mới nghĩ là Tang Ninh đẩy con.”
Nam Tư Nhã tức đến mức tim đập loạn nhịp, suýt nữa ngất đi. Cô ta chưa từng chịu nỗi oan ức nào lớn như vậy trong đời!
“Không phải! Rõ ràng là cô ta—”
“Lại làm ầm chuyện gì nữa?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Cánh cửa kính bị đẩy ra, ông cụ Nam bước ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng.
Bây giờ, ông chỉ cần nghe thấy tiếng ồn ào là đã thấy phiền. Cái nhà này ngày nào cũng gà bay chó sủa, trông chẳng ra thể thống gì!
Ôn Mỹ Linh sợ ông nổi giận, vội vàng nói:
“Tư Nhã không cẩn thận rơi xuống ao, con đang định đưa nó đi thay quần áo.”
Ông cụ Nam cau mày:
“Bộp chộp như vậy, đi đứng cũng không vững hay sao?”
Sắc mặt Nam Tư Nhã lúc xanh lúc trắng, nước mắt lăn dài, nhưng cô ta nghẹn lời, không thể phản bác.
Ông cụ Nam xoay người trở vào trong:
“Dọn dẹp sạch sẽ đi, trông mà chướng mắt.”
Ôn Mỹ Linh đỡ Nam Tư Nhã đứng dậy:
“Mẹ đưa con đi thay đồ, kẻo bị cảm lạnh.”
Nam Tư Nhã hung hăng lườm Nam Tang Ninh, ánh mắt đầy căm hận, lửa giận trong lồng n.g.ự.c như muốn bùng nổ. Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn phải nhẫn nhịn mà nuốt cục tức này vào trong!
Ôn Mỹ Linh dìu cô ta rời khỏi hoa viên, nơi này lại trở về với sự yên tĩnh.
Nam Tang Ninh mỉm cười nhìn Nam Văn Nguyệt:
“Vừa rồi, cảm ơn cô đã làm chứng cho cháu.”
Nam Văn Nguyệt bật cười:
“Cô biết cháu cũng chịu oan ức, đương nhiên phải thương cháu. Nhưng mà…”
Bà cười đầy ẩn ý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Lần này cô đứng về phía cháu, cháu phải nhớ kỹ đấy.”
Nam Tang Ninh cười đáp:
“Tất nhiên.”
Cả hai cùng quay về phòng khách. Người hầu báo rằng bữa tối đã chuẩn bị xong, mời họ vào phòng ăn.
Hôm nay là bữa cơm đoàn tụ hiếm hoi của nhà họ Nam, ngoại trừ chú nhỏ còn đang học tiến sĩ ở Đức, tất cả mọi người đều đã trở về.
Ông cụ Nam bước đến ghế chủ tọa ngồi xuống, mọi người mới lần lượt theo thứ tự mà ngồi vào chỗ của mình.
Nam Chấn Minh và Nam Chấn Hưng ngồi hai bên trái phải của ông cụ, những người còn lại cũng theo vai vế mà ngồi quanh chiếc bàn dài. Hôm nay, hiếm hoi lắm chiếc bàn này mới được ngồi kín chỗ.
Người hầu tiến lên rót rượu, ông cụ nâng ly lên, sắc mặt nghiêm nghị:
“Bữa tiệc gia đình mỗi tháng một lần là để chúng ta gắn kết với nhau hơn. Dạo gần đây trong nhà náo loạn không yên, ta hy vọng từ giờ trở đi, nhà mình có thể bớt chuyện thị phi lại.”
“Dĩ nhiên rồi, ba.” Nam Chấn Hưng phụ họa ngay.
Nam Chấn Minh cũng định lên tiếng nhưng lại chậm một nhịp, chỉ có thể nâng ly đồng tình:
“Ba nói phải.”
Nam Văn Nguyệt cười tươi:
“Đều là người một nhà, sao lại nói như người ngoài chứ? Ba, sức khỏe quan trọng, ba uống ít thôi.”
Ông cụ Nam được tâng bốc thì tâm trạng cũng khá hơn một chút, uống một ngụm rượu rồi đặt ly xuống:
“Được rồi, ăn cơm đi.”
Lúc này, mọi người mới bắt đầu náo nhiệt ăn uống.
Nam Chấn Minh quay đầu lại nhìn thì phát hiện chỗ ngồi của Nam Tư Nhã trống không.
“Tư Nhã đâu?” Ông ta hỏi Ôn Mỹ Linh.
Ôn Mỹ Linh khẽ nói:
“Con bé vừa ngã xuống ao, đang giận dỗi không chịu ăn.”
Sắc mặt Nam Chấn Minh lập tức thay đổi:
“Sao đang yên đang lành lại ngã xuống ao?”
Theo bản năng, ông ta nhìn về phía Nam Tang Ninh.
Lúc này, Nam Tang Ninh đang tập trung cắt miếng bít tết trước mặt mình. Đây là lần đầu tiên cô dùng d.a.o nĩa, còn chưa quen lắm.
Đừng nói đến d.a.o nĩa, ngay cả việc bóc hoa quả cô cũng hiếm khi tự làm. Thiếp thân nha hoàn của cô có đến bốn người, đồ ăn lúc nào cũng được bóc sẵn, cắt sẵn, chia ra đĩa nhỏ rồi đưa đến tận tay. Đâu cần phải tự mình tốn sức thế này?
Thực sự giống như cách ăn của đám người Man Di vậy.
Nhưng cô cũng thấy khá mới lạ, nên rất cẩn thận cắt từng miếng một, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Nam Chấn Minh.
Ôn Mỹ Linh chần chừ mở miệng:
“Tư Nhã nhất quyết nói là Tang Ninh đẩy nó.”
“Cái gì?!”
Nam Chấn Minh lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn Tang Ninh:
“Tang Ninh! Có phải con đẩy Tư Nhã xuống nước không?!”
Ông ta không thể tin được, con gái ruột của mình lại có thể độc ác đến vậy, năm lần bảy lượt ra tay tàn nhẫn với em gái ruột!
Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên căng thẳng, mọi người đều ngừng nói chuyện, đồng loạt nhìn sang.
Nhưng Tang Ninh vẫn chỉ tập trung cắt bít tết.
“Nam Tang Ninh!” Nam Chấn Minh quát lớn, bị thái độ thờ ơ của cô chọc tức đến sôi gan. “Ba đang hỏi con đấy, con giả điếc à?!”
Đúng là ngang ngược đến cực điểm!
Lúc này, Tang Ninh hơi nhíu mày, rồi thong thả đặt d.a.o nĩa xuống, ngẩng đầu lên, chậm rãi đối diện với ánh mắt giận dữ của Nam Chấn Minh, bình tĩnh nói:
“Con nghe thấy rồi.”
“Vậy sao không trả lời? Con còn biết tôn ti trật tự không?!” Nam Chấn Minh giận đến mức suýt đập bàn. Con bé này dám dùng “chiến tranh lạnh” với chính cha ruột của mình sao?!
Tang Ninh nghiêm mặt, giọng điệu trịnh trọng:
“Cổ nhân có câu: ‘Ăn không nói, ngủ không trò chuyện’.”
Nam Chấn Minh: ”???”
Tang Ninh vẫn bình thản nói tiếp:
“Nhà họ Nam là danh môn vọng tộc, con tưởng rằng ít nhất cũng sẽ giữ được những quy tắc cơ bản nhất. Dù là hào môn bậc nào đi nữa, cũng không có ai lại làm ầm ĩ ngay trên bàn ăn cả.”
Nói rồi, cô nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Nam Chấn Minh, chân mày hơi nhíu lại:
“Thật là mất thể diện.”
Sắc mặt Nam Chấn Minh lập tức cứng đờ.
Ông cụ Nam nghe vậy liền đặt ngay bộ d.a.o nĩa trong tay xuống, nhìn Tang Ninh một cái, trong lòng bỗng thấy căng thẳng.