Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 29







Hạ Tư Tự: “……”



Tang Ninh mở cửa xe, bước xuống ngay, lễ phép nói lời tạm biệt: “Vậy tôi đi trước đây.”



Sau đó cô đóng cửa xe lại, bước vào nhà họ Nam.



Không khí trong xe lập tức lạnh ngắt. Tài xế và trợ lý Ngôn ngồi phía trước đều nín thở, sợ phát ra tiếng động nào đó khiến Hạ tổng để ý đến sự tồn tại của họ.



Nhưng trong xe vẫn hoàn toàn yên lặng. Trợ lý Ngôn và tài xế liếc nhìn nhau, có vẻ như Hạ tổng cũng không tức giận?



Cũng phải thôi, Hạ tổng từng trải bao sóng gió, tấm lòng dĩ nhiên rộng rãi, sao có thể vì chuyện nhỏ thế này mà giận dỗi với một cô gái nhỏ chứ?



Trợ lý Ngôn lại rón rén ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, thấy sắc mặt Hạ Tư Tự đã đen kịt.

Hắn nuốt nước bọt, khô khan lên tiếng:



“Hạ tổng, bây giờ quay về công ty chứ ạ?”



Hạ Tư Tự kéo lỏng cà vạt: “Về.”



Không khí trong xe vẫn ngột ngạt. Trợ lý Ngôn lại nhìn gương chiếu hậu lần nữa, cười gượng để xoa dịu:



“Nam Tiểu thư vừa mới từ nông thôn trở về, lại còn nhỏ tuổi, chắc vẫn chưa quen, nên nói chuyện có chút thiếu suy nghĩ.”



Hạ Tư Tự cười lạnh: “Tôi có để ý sao?”



Trợ lý Ngôn nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của anh, cười gượng: “Không… không có…”



Sắc mặt Hạ Tư Tự vẫn u ám, cây bút máy trong tay phải gần như bị anh bóp cong.



Đột nhiên, điện thoại rung lên. Anh nhấn mở màn hình, thấy có một yêu cầu kết bạn mới trên WeChat.



Một avatar hình đầu mèo, anh nhíu mày.



Mở ra xem, lời nhắn: “Tôi là Nam Tang Ninh.”



Anh hơi nhướng mày, vẻ âm trầm ban nãy lập tức tan biến hơn phân nửa. Vẻ mặt dịu lại, anh lười biếng tựa người vào ghế, ánh mắt thong thả lướt qua lời mời kết bạn này.



Thảo nào lúc nãy cô hỏi xin cách liên lạc, thì ra là để kết bạn WeChat.



Trợ lý Ngôn và tài xế bỗng cảm thấy bầu không khí trong xe thay đổi kỳ lạ, không nhịn được lại lén nhìn gương chiếu hậu, rồi kinh hãi khi thấy Hạ tổng nhà mình đang khẽ nhếch môi, mắt dịu dàng nhìn vào màn hình điện thoại.



Thậm chí còn đáng sợ hơn cả lúc anh u ám.



Trợ lý Ngôn lập tức nổi da gà, vội vàng thu mắt lại, không dám nhìn thêm lần nào nữa.



Hạ Tư Tự từ tốn nhấn “Chấp nhận lời mời kết bạn.”

___



Tang Ninh trở về nhà họ Nam, điện thoại rung lên, hiển thị thông báo: Hạ Tư Tự đã chấp nhận lời mời kết bạn.



Cô chớp mắt, cứ tưởng anh sẽ tức giận mà không đồng ý, không ngờ anh cũng không hẹp hòi như cô nghĩ.



Kỷ Nghiên từng dặn cô, ở thời đại này, gọi điện là việc hơi bất lịch sự. Nếu đã để lại thông tin liên lạc thì nên kết bạn WeChat, khi không quá gấp thì chỉ cần nhắn tin là một cách giao tiếp lịch thiệp, có chừng mực và thể hiện EQ cao.



Tang Ninh áp dụng lý thuyết vào thực tiễn, WeChat của cô giờ đã kết bạn với rất nhiều người, cả Nam Tư Nhã và Nam Mục Thần cô cũng đã thêm vào.



Tang Ninh mở khung trò chuyện với Hạ Tư Tự, lễ phép chào hỏi: “Chào Hạ tiên sinh.”



Cô hiểu rõ ràng, dẫu thế nào cũng không thể thật sự đắc tội với anh.



Dù gì thì cũng phải giữ lấy chút thể diện tối thiểu.



Hai phút sau, Hạ Tư Tự trả lời.



[Ừm]



Hạt Dẻ Rang Đường

“Ừm?” Là sao?



Tang Ninh cau mày. Thế này là vui hay không vui?

Cô vẫn không quen trò chuyện qua WeChat, vì không thấy được biểu cảm của đối phương, rất khó để hiểu rõ ý tứ và cảm xúc của người kia.



Huống hồ, Hạ Tư Tự vốn là người khó đoán, đối mặt trực tiếp cô cũng không dễ nắm bắt.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thật là một người đàn ông phiền phức.



Tang Ninh lên lầu về phòng, lấy đàn tỳ bà và giấy bút, ra ban công nhỏ để viết bản nhạc.



Từ khi ông cụ Nam biết bà cụ Hạ thích nghe cô đàn tỳ bà, ông đã đặc biệt cho người mua cho cô một cây đàn, dặn cô luyện tập chăm chỉ, nhất định phải làm vui lòng bà cụ Hạ. Điều này về sau sẽ mang lại vô vàn lợi ích cho nhà họ Nam.



Nhưng Tang Ninh thực sự không có nhiều thời gian để đàn. Hiện tại lịch trình của cô kín đặc, có quá nhiều thứ phải học, hơn nữa còn phải lo liệu cả đống chuyện rối ren của nhà họ Nam, cô còn phải làm quen lại rồi mới có thể nhớ ra những bản nhạc cũ.



Ban công nhỏ của cô tuy không rộng, nhưng nhìn thẳng ra vườn hoa sau nhà, ánh nắng rất đẹp. Trên ban công có đặt một chiếc xích đu, Tang Ninh thích cuộn tròn trong đó đọc sách và tắm nắng.



Bây giờ cô đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở nhà họ Nam, dĩ nhiên cũng biết cách tận hưởng.



Cô mở cửa ban công bước ra ngoài, lập tức thấy trong vườn có một cặp uyên ương khổ mệnh đang quyến luyến không rời.



“Tư Nhã, sao em lại để bản thân ra nông nỗi này? Em có biết anh đau lòng thế nào không?”



“Dù sao trong lòng anh cũng không có em, cho dù em thật sự c.h.ế.t đuối rồi, có lẽ anh còn mừng rỡ, rồi quay đầu đi cưới Chiêm Nghi Quân!”



“Anh không cho phép em nguyền rủa bản thân như vậy! Tư Nhã, lẽ nào em muốn anh moi t.i.m ra cho em xem à?!”



“Anh Tranh, em không cho phép anh tự làm tổn thương mình,” Nam Tư Nhã nghẹn ngào, “Xin lỗi, em không nên nổi giận với anh. Em chỉ là giận bản thân quá vô dụng, lúc nào cũng bị người ta tính kế, lúc nào cũng bị ức hiếp.”



Trần Tranh ôm chặt lấy cô ta an ủi: “Làm sao có thể là lỗi của em được? Rõ ràng là chị gái của em quá độc ác! Em đơn thuần thiện lương thế kia, làm sao đấu lại cô ta?”



Nam Tư Nhã ngước mắt đẫm lệ nhìn anh ta: “Vậy nên anh Tranh, anh tin em đúng không?”



“Dĩ nhiên rồi! Dù cho cả thế giới đều bị mụ đàn bà độc ác Nam Tang Ninh kia mê hoặc, anh cũng sẽ kiên định đứng về phía em, mãi mãi tin tưởng em!”



“Anh Tranh!” Nam Tư Nhã vừa khóc vừa nhào vào lòng anh.



Hai người đầy tình cảm quyến luyến không rời.



Tang Ninh mặt không biểu cảm.



Thật ra Nam Tư Nhã nói sai rồi, cô ta cũng không phải hoàn toàn không có tính công kích. Ít nhất là mỗi lần cô ta và Trần Tranh xuất hiện, đều làm tổn thương mắt và xúc phạm tai của cô.



Nam Tư Nhã dường như nhận ra ánh mắt của Tang Ninh, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ trừng Tang Ninh:



“Cô tới đây làm gì?!”



Trần Tranh nghe vậy lập tức chắn trước mặt Nam Tư Nhã, trừng mắt nhìn Tang Ninh:



“Tôi nói cho cô biết, có tôi ở đây, cô đừng hòng động tới một sợi tóc của Tư Nhã!”



Tang Ninh: “……”



Tang Ninh mặt không cảm xúc mở miệng:



“Thứ nhất, đây là phòng của tôi. Thứ hai, hai người làm ồn đến tôi rồi.”



Nam Tư Nhã, Trần Tranh: “……”



Trần Tranh vẫn chắn trước mặt Nam Tư Nhã, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tang Ninh:



“Đừng tưởng tôi không biết cô luôn nhằm vào Tư Nhã. Với những thủ đoạn đê tiện của cô, có thể qua mặt được chú Nam và dì Nam, nhưng không lừa được tôi! Hôm nay tôi cảnh cáo cô, nếu còn dám động tới Tư Nhã, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”



Nam Tư Nhã cảm động nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ ánh lên vẻ mong chờ: “Anh Tranh…”



Tang Ninh: “……”



Cô có phải… trở thành một phần trong vở kịch play của họ rồi không?



Thấy Tang Ninh có vẻ bị dọa sững người, Trần Tranh tiếp tục đe dọa:



“Tôi nói rõ cho cô biết, dù cô dùng bao nhiêu thủ đoạn, cũng đừng mơ lay chuyển được vị trí của Tư Nhã. Cô có làm gì đi nữa, tôi cũng không thay đổi vị hôn thê của mình đâu. Tôi tuyệt đối sẽ không lấy một người đàn bà độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn như cô làm vợ!”



Tang Ninh: “……”



Đúng là khi người ta cạn lời, thật sự chỉ muốn bật cười.



Nhưng cô không dám cười, cô sợ mình cười rồi Trần Tranh lại tưởng cô đang liếc mắt đưa tình với anh ta.



Tang Ninh lạnh nhạt mở miệng:



“Trần tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi, với tôi, ngay cả làm lốp dự phòng anh cũng không xứng.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com