Dường như anh đã nhận ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn lại, cánh tay trái vẫn chống trên lan can, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt rơi vào người cô.
Tang Ninh rất không thích cảm giác bị khinh thường như thế này, cô dời mắt đi, không nhìn anh nữa, thẳng lưng nhìn về phía trước, đi theo sự chỉ dẫn của người phục vụ, bước lên tầng trên theo cầu thang.
Tang Ninh đi theo cầu thang ngoài trời lên tầng hai.
Hạ Tư Tự vẫn đứng tựa vào lan can, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô, rõ ràng đang đợi cô lên.
Tang Ninh chậm rãi tiến lại gần, lễ phép chào hỏi: “Hạ tiên sinh.”
Hạ Tư Tự liếc cô một cái, mỗi lần gặp mặt đều là bộ dạng khách sáo giả tạo này, không biết trong lòng cô đã mắng anh bao nhiêu lần rồi.
Anh ta khẽ nhếch môi, lười biếng đáp lại một cách khách sáo: “Nam tiểu thư.”
Tang Ninh hơi nhíu mày, không biết có phải là ảo giác của cô không, anh đang mỉa mai cô sao?
“Đây chính là Nam tiểu thư mà anh từng nói rất giỏi giám định cổ vật à?” Người phụ nữ bên cạnh anh lên tiếng cười nói.
Tang Ninh quay đầu nhìn sang, người phụ nữ đang đánh giá cô, trong ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo bẩm sinh.
Hạ Tư Tự nhìn Tang Ninh, giới thiệu: “Đây là Lâm Thư Nhan, thuộc ngân hàng Lâm thị.”
Tang Ninh chớp mắt, thảo nào kiêu ngạo như vậy, quả là có tư cách.
“Lâm tiểu thư.” Tang Ninh lễ phép chào hỏi.
Lâm Thư Nhan cũng cười: “Nam tiểu thư.”
Câu trả lời có phần qua loa. Cô ta sớm đã điều tra xuất thân của Nam Tang Ninh, nhà họ Nam chẳng qua là một gia đình phất lên gần đây, không lọt được vào mắt cô ta. Hơn nữa còn nghe nói Tang Ninh là đứa con gái mà nhà họ Nam mới tìm lại từ nông thôn.
Không hiểu tại sao Hạ Tư Tự lại nâng đỡ một người phụ nữ như vậy.
Lâm Thư Nhan quay sang nhìn Hạ Tư Tự, nụ cười trong mắt càng rạng rỡ: “Tôi vừa mới về nước, Cố Tinh Thần nói anh muốn mời tôi một bữa để tẩy trần?”
“Là Cố Tinh Thần nói thì để cậu ta mời.”
“Không được, hiếm khi tôi về nước, anh cũng phải mời tôi một bữa chứ.”
“Cô về nước tám lần một năm, không cần thiết.”
Lâm Thư Nhan giả vờ tức giận: “Hạ Tư Tự, anh không thể nói lời dễ nghe một chút sao?”
Hạ Tư Tự đứng thẳng người, quay sang Tang Ninh: “Đi thôi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Tang Ninh gật đầu, đi theo anh.
Nụ cười trên khóe môi Lâm Thư Nhan khẽ cứng lại, nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng thấy vô cùng khó chịu.
Bên trong khoang tàu là một không gian giám định cổ vật quy mô lớn, nhiều món cổ vật được bày trực tiếp trên bàn, thậm chí không có cả lồng kính, muốn xem thì cứ tự nhiên cầm lên.
Dù sao thì trên con tàu này cũng không có ai không có khả năng đền bù.
Trong đại sảnh ồn ào hơn bên ngoài, Tang Ninh phải nói to hơn một chút: “Lần này Hạ tiên sinh muốn tôi xem món nào?”
Hạ Tư Tự một tay đút túi quần tây, bước đi thong thả, khẽ nghiêng đầu: “Đi theo tôi.”
Hạ Tư Tự dẫn cô đi đến khu vực bên trong cùng, trên một bục trưng bày lớn có đặt một bức tranh.
Bức “Bách Điểu Triều Phụng Đồ” của họa sĩ Tô Niệm thời Chu.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ở buổi đấu giá nhỏ lần trước, Tang Ninh từng thấy qua bức tranh này, nhưng tiếc là đó là hàng giả.
Còn bức này…
Hạ Tư Tự quay đầu hỏi cô: “Thế nào?”
Tang Ninh lắc đầu: “Không phải bản gốc.”
Có lẽ là vì bức tranh này quá nổi tiếng, nên người làm giả cũng nhiều, thậm chí từ thời Chu đã có nhiều bản sao, vì vậy hiện giờ vẫn còn lưu truyền khá nhiều bản. Dù nói là cổ vật, nhưng đúng là không phải bản thật.
Ánh mắt Hạ Tư Tự hiện lên chút thất vọng: “Vậy thôi vậy.”
“Sao Hạ tiên sinh lại muốn mua bức tranh này?”
“Mua để tặng người ta.”
Tang Ninh hơi ngạc nhiên, cô cứ tưởng một người cao ngạo như anh sẽ không cần dùng đến quà cáp để lấy lòng ai.
Hạ Tư Tự hơi hất cằm: “Đi dạo tiếp đi.”
“Vâng.”
Tang Ninh làm việc rất tận tâm, dù sao cũng là nhận tiền làm việc, cô đi bên cạnh Hạ Tư Tự, kiên nhẫn giúp anh giám định cổ vật.
Hiếm khi thấy cô kiên nhẫn, tỉ mỉ và dịu dàng như vậy, Hạ Tư Tự chợt hiểu ra vì sao mỗi lần tiếp xúc với cô, cô đều không vui, thì ra là vì tiền chưa đưa đủ.
Lần giao dịch này, cả hai bên đều rất hài lòng.
“Ê, cậu lại chọc giận Thư Nhan rồi phải không? Tôi vừa thấy cô ấy ngoài kia, trông không vui chút nào.” Cố Tinh Thần cười hì hì bước tới, nói với Hạ Tư Tự.
Hạ Tư Tự đang cúi đầu ngắm một thanh kiếm đồng xanh, không buồn ngẩng mắt lên: “Vậy à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh chọc người ta không vui nhiều lắm rồi, chuyện thường thôi.
“Tối tôi mở tiệc, làm tiệc tẩy trần cho Thư Nhan, cậu đi không?”
“Không rảnh.”
“Tối nay cậu đâu có lịch gì mà?”
Hạ Tư Tự ngẩng mắt nhìn sang Nam Tang Ninh bên cạnh, quay đầu lại thì đột nhiên phát hiện không thấy cô đâu nữa.
Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy bất mãn đảo quanh một vòng, thấy cô đang đứng bên kia bàn trưng bày, chăm chú nhìn một chuỗi vòng tay đá tourmaline màu hồng, loại mười tám hạt.
Anh bước tới: “Nhìn gì thế?”
Tang Ninh đứng thẳng người, rời mắt khỏi chuỗi vòng tay trị giá tám con số: “Chỉ nhìn thôi.”
Hạ Tư Tự liếc nhìn vòng tay: “Thích không?”
Tang Ninh dù không mua nổi, nhưng lại rất sĩ diện: “Bình thường thôi.”
Cố Tinh Thần biết Hạ Tư Tự đã quyết thì không thay đổi, nên không nói gì thêm, rời khỏi phòng đi ra sân thượng, gặp Lâm Thư Nhan.
“Tối nay Tư Tự bận, tôi đặt phòng bao ở Vọng Hải Triều cho cô tẩy trần nhé?”
Sắc mặt Lâm Thư Nhan hơi căng: “Không phải anh ấy không có việc sao?”
“Ai biết được? Dù sao thì cũng bận.”
Lâm Thư Nhan nghĩ tới người phụ nữ bên cạnh anh, sắc mặt càng khó coi hơn.
Một tiếng sau, tiệc tối dưới tầng bắt đầu.
Vừa xuống tầng một, có người bắt chuyện với Hạ Tư Tự, Tang Ninh cũng rất biết điều, tự mình đi lấy đồ ăn trước.
“Nam tiểu thư.”
Tang Ninh quay đầu lại, thấy Lâm Thư Nhan đang đứng trước mặt.
Tang Ninh lễ phép hỏi: “Lâm tiểu thư có việc gì không?”
Lâm Thư Nhan cười, trong nụ cười mang theo vài phần khinh miệt: “Dạng tiệc thế này, chắc là lần đầu cô được thấy nhỉ?”
Với đẳng cấp nhà họ Nam, vốn không đủ tư cách lên con tàu này. Nếu không phải nhờ đi theo Hạ Tư Tự, Nam Tang Ninh làm gì có cơ hội đứng đây mà nói chuyện với mình?
“Đúng là lần đầu tới.”
“Đi theo A Tự, cô học hỏi được nhiều thứ nhỉ?”
Tang Ninh nhận ra vị tiểu thư này chắc đã coi cô là tình địch nên vẫn lễ phép nhắc nhở: “Hạ tiên sinh thuê tôi giám định cổ vật, tôi chỉ làm việc nhận thù lao thôi.”
Lâm Thư Nhan lại khẽ cười nhạt: “Cô đem mấy trò đó đi lừa đàn ông thì được, không cần bày đặt trước mặt tôi.”
Cô ta lớn lên ở Hẻm Tử Đằng, cùng Hạ Tư Tự trưởng thành. Cô ta hiểu anh hơn ai hết, người ngoài không nhìn ra, chứ cô ta chỉ liếc mắt là biết ngay, Hạ Tư Tự đối với cô gái này khác biệt.
Tang Ninh: “…”
Tang Ninh mỉm cười: “Vậy Lâm tiểu thư tìm tôi là để nói chuyện này sao?”
“Tôi chỉ muốn nhắc cô, với thân phận của nhà họ Hạ, cô còn chẳng xứng xách giày, tốt nhất là đừng có mơ tưởng gì nữa.”
“Ý cô là… cô xứng sao?”
Lâm Thư Nhan hơi ngẩng cằm: “Tất nhiên. Đừng tưởng A Tự đối xử với cô tử tế một chút, là cô có thể mơ mộng hão huyền. Cùng ở Bắc Kinh, cô và chúng tôi không thuộc cùng một thế giới. Cho dù bây giờ anh ấy có chút hứng thú với cô, thì cũng chỉ là nhất thời.”
Tang Ninh trầm ngâm: “Cũng phải, Hạ tiên sinh với cô đúng là môn đăng hộ đối, còn tôi chỉ là mới lạ nhất thời, cuối cùng anh ấy vẫn sẽ kết hôn với cô thôi.”
Lâm Thư Nhan cười lạnh: “Biết thế là tốt.”
Hai nhà dù chưa chính thức đính hôn, nhưng cô ta chính là cháu dâu được nhà họ Hạ ngầm định sẵn. Bao năm qua bao nhiêu cô gái vây quanh Hạ Tư Tự, cũng chỉ là thoáng qua. Người cuối cùng trở thành vợ anh, nhất định là cô ta.
Tang Ninh cười nhẹ: “Cô đã xác định mình sẽ là chính thất, sao lại đi dùng mấy chiêu tiểu thiếp không có thể diện thế này?”
Lâm Thư Nhan: “???”
“Cô nói gì?!”
Tang Ninh lạnh nhạt đáp: “Lâm tiểu thư dù gì cũng xuất thân danh môn, sao lại không hiểu tối thiểu phẩm cách của một người vợ chính thất? Có bản lĩnh thì giữ anh ấy ở bên mình, không có bản lĩnh thì ở nhà cho yên phận, giả vờ ngây ngô cũng được.”
Lâm Thư Nhan trừng to mắt, không tin nổi vào tai mình.
Con nhóc quê mùa này vừa nói cái quái gì thế?!
“Làm chính thất, phải hiền thục đoan trang, độ lượng bao dung thì mới giữ được hòa khí trong nhà. Còn như cô, lòng dạ hẹp hòi, giữ không nổi đàn ông mà còn hạ mình đi tìm phụ nữ khác để răn đe, chẳng có chút thể diện nào cả.”
Lâm Thư Nhan đứng sững tại chỗ, mặt gần như đỏ bầm lại: “Cô, cô…”
Tang Ninh ngẩng đầu, ánh mắt khinh bỉ: “Lời khuyên thật lòng, mong Lâm tiểu thư ghi nhớ, sau này đừng làm những chuyện mất mặt thế này nữa.”
Ngay lúc đó, không xa, Hạ Tư Tự và Cố Tinh Thần vừa tìm đến, đứng sững lại tại chỗ.
Mắt Cố Tinh Thần trợn to như chuông đồng, kinh ngạc hít sâu một hơi: “Trời ơi, đây là tàn dư phong kiến từ ngọn núi nào đi xuống vậy?!”