Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 44







Tang Ninh thì thầm: “Cậu đừng nói lung tung.”



“Cậu đã làm như vậy rồi, lên giường với Hạ Tư Tự, tốt nhất là ngay lập tức mang thai. Đến lúc đó mà lộ ra, nhà họ Hạ chắc chắn sẽ không để cậu thiệt, dù sao thì bà nội Hạ cũng đang gấp rút tìm vợ cho Hạ Tam thiếu, muốn anh ấy kết hôn để yên tâm, lúc này cậu lên giường với anh ấy quả là thời điểm lý tưởng!”



Tang Ninh giọng nói cũng có chút lo lắng: “Tớ cũng không muốn vậy đâu, nhưng gia đình ép tớ đến mức này rồi. Nếu không nắm lấy cơ hội này, tớ sẽ phải cưới Đỗ Nghiêu, cái tên Đỗ Nghiêu ấy, vừa lùn vừa xấu, lại còn lăng nhăng với phụ nữ. Tớ nhìn anh ta một cái thôi cũng muốn nôn, nhưng ba mẹ ép tớ, tớ muốn thoát khỏi tình huống này, trừ khi, trừ khi… lên giường với Hạ Tư Tự.”



“Lẽ ra cậu phải làm vậy từ lâu rồi! Dù sao thì cậu cũng đã biết được lịch trình của Hạ Tư Tự rồi phải không?”



Tang Ninh gật đầu nghiêm túc: “Tớ nghe bà nội Hạ nói, ngày mai anh ấy có một lịch trình riêng ở khách sạn Châu Tế tại khu Lâm An. Tớ sẽ đến đó chờ, nhất định sẽ gặp được anh ấy.”



“Cậu chắc chắn không? Đừng làm sai, lịch trình của Hạ Tư Tự luôn được giữ kín, rất khó mà tra ra được.”



Bởi vì Hạ Tư Tự chính là con rể vàng điển hình, những người muốn lên giường với anh có thể xếp hàng từ đây tới Pháp, nên cuộc sống riêng tư của anh luôn được bảo mật, chẳng ai có thể điều tra ra được.



“Đúng vậy, bà nội Hạ nói với tớ trong lúc trò chuyện, cậu cũng biết đó, bà nội Hạ thích nghe tớ chơi đàn tỳ bà. Tớ đã đến nhà họ Hạ hai lần, miễn cưỡng nói được vài câu với bà ấy, rồi mới có được tin này. Cơ hội này tớ nhất định không thể bỏ qua.”



Trần Chỉ Hàm dựa vào góc tường, một tay che miệng, trên mặt là vẻ không thể tin được.



Nam Tang Ninh, con tiện nhân, quả nhiên có ý đồ khác!



Nam Tang Ninh là một cô gái quê mùa, dám coi thường Đỗ Nghiêu?! Thậm chí còn muốn leo cao, bám vào Hạ Tư Tự?



Nam Tang Ninh cũng xứng sao!



Mẹ cô ta lo không sai, Nam Tang Ninh quả thực không yên phận, có kế hoạch khác!



Nhưng Nam Tang Ninh cũng thật sự có chút đầu óc, lợi dụng được một chút thông tin từ bà nội Hạ, vậy mà đã tìm ra được lịch trình của Hạ Tư Tự, đây là điều mà cô ta đã phải tốn bao công sức mà vẫn không thể tra ra được.



Trần Chỉ Hàm ánh mắt sáng lên, nếu chuyện này cô ta biết được, thì cơ hội này, đương nhiên phải là của cô ta!



Phía sau cô ta không muốn nghe nữa, căm giận nghiến răng, lặng lẽ rời đi.



Kỷ Nghiên và Tang Ninh im lặng hai phút.



Tang Ninh chớp mắt với Kỷ Nghiên, Kỷ Nghiên nhẹ nhàng nghiêng người ra sau, liếc mắt nhìn về phía góc tường đối diện.



Hạt Dẻ Rang Đường

Cô ấy thu lại ánh nhìn, làm mặt quái với Tang Ninh: “Đi thôi.”



Tang Ninh cong môi: “Cảm ơn cậu.”



Ánh mắt Kỷ Nghiên không thể giấu được sự hứng khởi: “Một vở kịch lớn như vậy lại khiến tớ vô tình phát hiện, có gì hay ho rồi, lâu lắm tớ mới thấy hào hứng thế này!”



Những người mẫu nam ở quán bar còn không khiến Kỷ Nghiên phấn khích như vậy!



Tang Ninh tùy tiện lấy chai nước hoa bình thường trong túi xách, xoay qua xoay lại trong ngón tay: “Thế giới này, vốn là ngươi chơi ta, ta chơi ngươi.”



Chỉ xem ai chơi ai giỏi hơn.



Đáng tiếc, cô chưa bao giờ thua.



“Vậy cậu về trước đi, mai có chuyện tớ sẽ liên lạc với cậu.”



“OKK!”



Kỷ Nghiên trực tiếp rời khỏi, Tang Ninh bỏ chai nước hoa vào túi xách nhỏ, đi giày cao gót bước vào lại sảnh tiệc.



Trong sảnh tiệc, không khí thật tuyệt vời, trên sân khấu, Nam Tư Nhã và Trần Tranh đang cùng nhau đánh đàn piano, bốn tay đệm chung, như một đám cưới trong mơ.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hai người họ ân ái, thi thoảng nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy tình cảm.



“Quả thực là Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc.”



“Trời đất tạo nên, tình cảm lại còn tốt như vậy, thật khiến người ta hâm mộ.”



Tang Ninh bước vào, Nam Tư Nhã vừa hay ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, trên khuôn mặt ngọt ngào của cô ta thoáng có chút tự mãn.



Dù Nam Tang Ninh có tham dự với tư cách đại tiểu thư của nhà họ Nam, Nam Tang Ninh cũng chỉ có thể đứng nhìn hạnh phúc của cô ta, nhìn cô ta tỏa sáng!



Dù hai người họ đều là tiểu thư của nhà họ Nam, nhưng cô ta lại nhận được tình yêu của Trần Tranh, một chàng trai tài giỏi, còn Nam Tang Ninh chỉ xứng đáng lấy một tên như Đỗ Nghiêu, loại người tệ hại! Cuối cùng rồi Nam Tang Ninh cũng sẽ giống như Đỗ Nghiêu, nhiễm bệnh, rồi hôi thối!



Nam Tư Nhã lúc này rất hạnh phúc, cô ta tận hưởng cảm giác đứng từ trên cao nhìn Tang Ninh suy sụp. Chỉ vào lúc này, cô ta mới thực sự cảm nhận được, cô ta đã thắng Tang Ninh.



Cô ta không phải là giả thiên kim.



Tang Ninh liếc mắt nhìn cặp đôi đang chơi đàn piano trên sân khấu, trong lòng lạnh nhạt nghĩ, em gái tốt của tôi, có lẽ những khoảnh khắc hạnh phúc ấm áp này sẽ không còn nhiều đâu.



“Tang Ninh, con đi đâu vậy?”



Ôn Mỹ Linh tìm đến cô.



“Con vừa đi nghe điện thoại, sao vậy?” Tang Ninh vẫn giữ giọng điệu ngoan ngoãn.



Trong lòng Ôn Mỹ Linh cảm thấy bất an, trước đó, Trần phu nhân có vẻ mặt không vui, bà sợ Tang Ninh lại gây ra chuyện gì khiến Trần phu nhân không hài lòng.



Nhà họ Nam hiện giờ còn phải dựa vào nhà họ Trần, bà thật sự sợ Nam Tang Ninh không hiểu chuyện làm mất lòng nhà họ Trần và nhà họ Đỗ.



Nhưng lúc này Nam Tang Ninh lại rất ngoan ngoãn, có vẻ như không có điều gì không vui.



Bà vẫn kiên nhẫn khuyên bảo: “Đỗ Nghiêu chỉ là hơi lăng nhăng thôi, dù sao cậu ta còn trẻ, đàn ông trẻ tuổi thích vui vẻ là bình thường, trong những gia đình như chúng ta, việc kết hôn chủ yếu phải xem môn đăng hộ đối, con là vợ chính thức, chỉ cần giữ được trái tim của cậu ta, sau khi kết hôn cậu ta tự nhiên sẽ thay đổi.”



Tang Ninh ngẩng đầu nhìn cặp đôi Nam Tư Nhã và Trần Tranh đang đánh đàn piano trên sân khấu, đột nhiên hỏi: “Lúc trước khi mẹ chọn chồng cho Tư Nhã, cũng nghĩ như vậy sao?”



Ôn Mỹ Linh cứng đờ.



Dĩ nhiên là khác, lúc đó vì chuyện hôn sự của Tư Nhã, bà đã chọn lựa rất kỹ, Trần Tranh vừa tài giỏi lại có chí tiến thủ, hơn nữa gia thế nhà họ Trần cũng rất vững vàng.



Dù sao lúc đó, Tư Nhã là con gái duy nhất của bà.



Nhưng bây giờ…



Ôn Mỹ Linh giọng điệu cứng nhắc: “Gia thế nhà họ Đỗ cao hơn nhà họ Trần.”



Đỗ Nghiêu không có nhiều ưu điểm như Trần Tranh, nhưng gia thế quả thực tốt hơn.



Tang Ninh mỉm cười: “Cũng đúng, mẹ suy nghĩ thật chu đáo.”



Câu này cô vừa nói là hỏi thay cho Tang Ninh.



Cô cũng đột nhiên cảm thấy tò mò, trong lòng Ôn Mỹ Linh, Tang Ninh thực sự có bao nhiêu trọng lượng?



Cô tin rằng Ôn Mỹ Linh yêu cô, chỉ là tình yêu đó có phân biệt nhẹ nặng, tình yêu của bà dành cho cô, quá nhẹ, quá nhẹ.



Nhẹ đến mức không đáng để nói.



“Mẹ yên tâm, hôn sự này con rất thích, con sẽ thật sự trân trọng.” Tang Ninh nhấn mạnh vào từ “trân trọng”.



Lúc đầu Ôn Mỹ Linh vẫn cảm thấy bất an, nhưng khi thấy đôi mắt kiên định và ngoan ngoãn của Tang Ninh, trong lòng bà rốt cuộc cũng yên tâm, dành thêm chút tình cảm cho con gái: “Mẹ biết mà, con luôn hiểu chuyện nhất.”



Ngày hôm sau, Tang Ninh vẫn tỉ mỉ trang điểm, rồi lên đường tới khách sạn Châu Tế.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com