Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 47







Bỗng nhiên vang lên một tiếng “bụp”.



Nhân viên phục vụ bị hoảng hốt, bất cẩn dùng lực quá mạnh, lỡ tay bóp nổ pháo hoa đang cầm sẵn trong tay. Dải ruy băng b.ắ.n thẳng lên trần nhà, rồi rơi lả tả trong không trung, rơi lên thân thể quấn lấy nhau của hai người, tạo nên một cảnh tượng “tưng bừng” kỳ lạ.



Cả căn phòng rơi vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.



Hai giây sau, Trần Chỉ Hàm hét toáng lên lần nữa, giật tấm ga giường để che cơ thể mình lại.



Đỗ Nghiêu cũng vội vàng kéo một chiếc chăn trùm lên người, tức giận mắng lớn:

“Các người đang làm cái gì vậy?!”



Cả đám người trong phòng gần như muốn ngất xỉu vì cảnh tượng trước mắt.



“Tôi sẽ khiếu nại các người! Khách sạn Châu Tế các người dám tự tiện xông vào phòng khách! Còn cậu! Cậu còn dám quay phim?!” Đỗ Nghiêu giận đến mức muốn bốc hỏa.



Một nhân viên phục vụ đang cầm máy quay sợ đến mức vội vàng đặt máy xuống.



Nhân viên phục vụ liên tục xin lỗi:

“Đỗ tiên sinh, thật sự xin lỗi, chúng tôi không nên vào không đúng lúc như vậy, nhưng là do Nam tiểu thư dẫn chúng tôi vào, cô ấy chuẩn bị một chiếc bánh sinh nhật bất ngờ cho anh.”



Lúc này Đỗ Nghiêu mới nhìn thấy chiếc xe đẩy bánh kem trước mặt, ngọn nến vẫn còn cháy.



Nhân viên phục vụ nhắc nhở nhẹ nhàng:

“Hơn nữa, căn phòng này là do Nam tiểu thư đặt trước. Cô ấy nói muốn tạo bất ngờ cho Đỗ tiên sinh.”



Gương mặt Đỗ Nghiêu cứng đờ quay đầu lại nhìn Nam Tang Ninh.



Nam Tang Ninh vẫn đang ôm mặt sợ hãi:



“Các người… các người dám… lén lút vụng trộm với nhau như vậy?!”



Đỗ Nghiêu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, theo bản năng biện minh:



“Tôi không biết người phụ nữ này vào đây thế nào! Cô ta tự cởi hết đồ rồi vào phòng, tôi còn tưởng là cô…”



Nhưng Trần Chỉ Hàm lúc này cuối cùng cũng hoàn hồn lại, sắc mặt vặn vẹo, trừng mắt nhìn Nam Tang Ninh, giọng the thé:

“Là cô! Con tiện nhân này! Cô lừa tôi! Cô nói muốn quyến rũ Hạ Tư Tự, dụ dỗ tôi vào căn phòng này!”



Nam Tang Ninh kinh ngạc:



“Trần tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Chuyện tôi và nhà họ Đỗ đang bàn chuyện hôn nhân cũng không phải là bí mật. Hôm nay tôi đã chuẩn bị kỹ càng để đến gặp Đỗ Nghiêu, muốn xin lỗi anh ấy, còn đặc biệt chuẩn bị cả bất ngờ.”



Giọng Nam Tang Ninh dần trở nên tức giận:

“Nếu cô thích Đỗ Nghiêu thì cứ nói thẳng! Tôi nhường hôn sự lại cho cô! Nhưng cô chọn đúng lúc này để lén lút với anh ấy, là đang muốn khiêu khích tôi? Hay cố tình khiến tôi mất mặt?”



Đỗ Nghiêu hoang mang nhìn hết Nam lại quay sang Trần, đầu óc vốn ít vận động từ nhỏ đến giờ hoàn toàn không theo kịp tình hình.



Các nhân viên phục vụ trong phòng nín thở, không dám thở mạnh sợ bị chú ý, nhưng tai lại dựng thẳng lên, hiếm khi được chứng kiến một màn bắt gian kịch tính đến thế.



Trần Chỉ Hàm gần như phát điên, chẳng buồn tranh cãi với Nam Tang Ninh nữa, kéo chăn hét lên:



“Ra ngoài hết cho tôi! Cút ra ngoài!”



Nam Tang Ninh thất vọng nhìn Đỗ Nghiêu:



“Nếu anh thích Trần tiểu thư, vậy tôi chúc phúc cho hai người!”



Nói xong, cô giận dữ quay đầu bước đi.



“Ấy…” Đỗ Nghiêu muốn giữ lại, nhưng người không mặc đồ, không tiện hành động.



Trần Chỉ Hàm tức tối quấn chăn lao vào phòng tắm thay đồ.



Cả phòng đầy nhân viên phục vụ nhanh chóng hiểu ý, vội vàng rút lui, không ai dám ở lại hóng drama nữa.



Nam Tang Ninh giận dữ rời khỏi phòng, sau đó bước đi ung dung dọc hành lang về phía thang máy. Vừa rẽ qua một khúc quanh, cô bất ngờ đụng phải một bóng dáng cao lớn.



Quần tây đen, sơ mi trắng có phần nhàu nhĩ, tóc hơi rối, dù không làm lu mờ gương mặt điển trai ấy, nhưng lại hiếm hoi mang đến vẻ chật vật chưa từng thấy ở anh.



Nam Tang Ninh hơi bất ngờ, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi:



“Hạ Tổng, trùng hợp quá.”



“Thật trùng hợp.”



Anh lạnh nhạt nhìn cô:



“Cô cũng ở đây sao?”



Nam Tang Ninh chớp mắt, hôm nay cô trang điểm theo phong cách thuần khiết nên lúc này trông càng vô tội hơn.



“Tôi có một cuộc hẹn ở đây.”



Vẫn là dáng vẻ ngây thơ vô tội ấy.



Hạt Dẻ Rang Đường

Anh bật cười lạnh:



“Tôi nghe nói, tôi cũng ở đây?”



Nam Tang Ninh sững người, sao anh biết được?



Anh tiến lại gần một bước, bóng dáng cao lớn phủ kín cô, ánh mắt trầm xuống:



“Tôi còn nghe nói… hôm nay cô định trèo lên giường tôi?”



Nam Tang Ninh: …



Không lẽ vừa rồi anh đứng ngoài cửa nghe hết rồi?



“Anh hiểu lầm rồi, lúc nãy Trần Chỉ Hàm nói bậy, tôi cũng không hiểu cô ta đang nói cái gì.”

Nam Tang Ninh c.h.ế.t cũng không thừa nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Hạ Tư Tự liếc cô một cái, bật cười lạnh lẽo.



“Được rồi, xem ra là tôi đã xem thường bản lĩnh của cô.”



Dựa vào danh nghĩa của anh mà lặng lẽ giăng bẫy người khác, Nam Tang Ninh quả thật rất lợi hại.



Anh đúng là quá ngu ngốc, lại còn tưởng cô ta thật sự ngoan ngoãn nghe lời đến khách sạn mở phòng với Đỗ Nghiêu, vội vàng chạy đến như vậy.



Tang Ninh đổi đề tài: “Thang máy đến rồi.”



Hạ Tư Tự lạnh lùng liếc cô một cái. Sau một phen hú vía, anh cũng lười chẳng muốn đôi co thêm.



Anh xoay gót chân, đi thẳng về phía thang máy. Tang Ninh thấy anh không truy cứu thêm thì thở phào nhẹ nhõm một chút.



Nhưng… sao anh lại xuất hiện ở đây?



Thang máy đi xuống, cô và Hạ Tư Tự đứng song song trong thang. Khi các con số giảm dần, Tang Ninh ngẩng lên, thấy trong mặt kính hoa văn trên cửa thang máy phản chiếu hình ảnh anh, vẻ ngoài hơi chật vật, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.



Cô chủ động phá vỡ sự im lặng: “Hôm nay Hạ Tổng cũng có việc ở đây à?”



Hạ Tư Tự ngước mắt, nhìn cô qua mặt kính, rồi quay đầu đi nơi khác: “Đi ngang qua.”



Cô gật đầu: “Hôm nay anh cũng nghỉ ở khách sạn Châu Tế à?”



“Ừm.” Anh đáp hờ hững.



“Vậy sao còn định ra ngoài?”



“……”



Anh quay sang nhìn cô, cười lạnh:

“Nghe nói có người định nửa đêm trèo lên giường tôi, tôi thấy lo quá nên chuẩn bị chuyển khách sạn.”



Tang Ninh: “……”



Tự dưng nhiều chuyện làm gì không biết.



“Đinh” – thang máy mở cửa.



Họ cùng bước ra, thì thấy Kỷ Nghiên đã đợi ở sảnh, vừa thấy Tang Ninh đã nhào tới:



“Sao rồi, sao rồi?!”



Nhưng giây tiếp theo nhìn thấy Hạ Tư Tự bên cạnh Tang Ninh, cô nàng liền sợ tới mức hít vào một hơi lạnh.



Tang Ninh vẫn có chút chột dạ, liếc nhìn Hạ Tư Tự, nuốt nước bọt:



“À… tôi hẹn với Kỷ Nghiên cùng ở đây.”



Kỷ Nghiên lập tức gật đầu phụ họa:

“Đúng đúng đúng! Bọn tôi hẹn trước mở phòng ở đây.”



Hạ Tư Tự không muốn tiếp tục bị sỉ nhục trí thông minh, mặt lạnh nói:

“Vậy các cô tiếp tục.”



Nói xong liền quay người rời đi.



Tang Ninh: ……



Kỷ Nghiên tiến lại gần, thì thầm với cô:

“Chuyện gì thế? Sao mặt anh ấy khó coi vậy? Chẳng lẽ bị cậu ‘hạ gục’ thật rồi à?”



Tang Ninh: ……



“Tớ nghĩ anh ấy biết chuyện tớ mượn danh anh ấy để lừa Trần Chỉ Hàm rồi.”



Kỷ Nghiên mở to mắt:



“Sao anh ấy biết được! Tớ thề là chưa nói với ai!”



“Có thể anh ấy thật sự đang ở khách sạn Châu Tế?” Tang Ninh cũng không chắc.



Kỷ Nghiên lo lắng hỏi:



“Vậy thì phiền rồi đấy, Hạ Tư Tự là người rất hay để bụng. Nếu biết cậu dám mượn tên anh ấy đi lừa đảo, sợ là sẽ không bỏ qua đâu.”



Tang Ninh cau mày, nhớ lại vẻ mặt u ám của anh, cộng thêm tính khí thù dai nổi tiếng, cô nghĩ, tám phần là anh thực sự để bụng rồi.



Nhưng… bây giờ cô không rảnh để nghĩ đến chuyện đó.



“Không nói chuyện này nữa, cậu đã tung tin ra chưa?”



Kỷ Nghiên giơ tay làm ký hiệu OK, vẻ mặt đắc ý:

“Yên tâm đi, trước khi đám nhân viên lên phòng tớ đã dùng tài khoản phụ tung tin khắp nơi rồi! Bây giờ Trần Chỉ Hàm với Đỗ Nghiêu muốn ém chuyện lại cũng không thể nữa, cả giới thượng lưu đều biết chuyện xấu hổ của bọn họ rồi!”



Tang Ninh cong môi cười:



“Tốt lắm.”



Gây ra vụ này rồi, Trần Chỉ Hàm và Đỗ Nghiêu nhất định sẽ tìm cách ém nhẹm, thậm chí bỏ tiền bịt miệng, nhưng Tang Ninh đã ra tay trước một bước, ngay lúc họ còn đang vội vã mặc quần áo.



Kỷ Nghiên cười đắc ý:



“Tớ làm việc, cậu yên tâm đi! Đi đi đi, tụi mình tìm chỗ bao trọn tiệc ăn mừng một phát!”



“Hôm nay không được, tớ còn phải về nhà.”



“Về nhà làm gì?”



Tang Ninh nhướng mày:



“Vì vở kịch này còn chưa diễn xong mà.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com