Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 49







Trần Tranh cũng thúc giục cô ta: “Rốt cuộc là vì cái gì thì chị nói ra đi chứ!”



Sắc mặt dữ tợn của Trần Chỉ Hàm dần trở nên uất ức, nhưng cô ta chỉ cắn chặt răng mà không thể nói nổi một lời.



Nhìn vẻ đắc ý của Nam Tang Ninh, cô ta lại càng tức đến phát điên, lập tức lao đến như hổ đói vồ mồi: “Tao đánh c.h.ế.t mày, con tiện nhân này!”



Tang Ninh sợ hãi né tránh, Nam Mục Thần không chịu nổi nữa liền lao đến tóm lấy Trần Chỉ Hàm.



“Cô tự không biết xấu hổ trèo lên giường Đỗ Nghiêu, giờ lại đến nhà họ Nam chúng tôi gây chuyện. Chẳng qua là hận chị tôi vô tình vạch trần chuyện xấu xa giữa cô và Đỗ Nghiêu chứ gì! Cô coi nhà họ Nam là nơi trút giận chắc? Muốn làm càn là làm chắc?!”



Từ khi nhà họ Nam và nhà họ Trần có quan hệ thông gia, nhà họ Trần luôn tỏ vẻ kênh kiệu, nhà họ Nam hai năm nay cũng phải nhún nhường. Trong lòng nhà họ Nam tất nhiên là có bất mãn, đặc biệt là Nam Mục Thần, người rất coi trọng thể diện, đã sớm âm thầm tức giận.



Chỉ là vì lợi ích chung nên trước đây vẫn nhẫn nhịn.



Nhưng giờ đây, nhà họ Trần lại để con gái trèo lên giường cướp đàn ông, chẳng khác nào công khai tát vào mặt nhà họ Nam!



Vậy mà cô ta còn dám đến đây gây náo loạn?!



Nhớ lại những lời trước đây Nam Tang Ninh từng nói, trong lòng Nam Mục Thần càng thêm giận dữ, hóa ra hai năm nhẫn nhịn của nhà họ Nam lại nuôi hư nhà họ Trần, khiến họ trở nên vô pháp vô thiên.



Trần Chỉ Hàm tức điên lên: “Tránh ra cho tôi! Nam Mục Thần, liên quan gì đến cậu?! Cậu định bênh vực con tiện nhân đó sao?!”



Nam Tư Nhã cũng ngạc nhiên nhìn Nam Mục Thần. Cô ta biết cậu ghét Nam Tang Ninh đến mức nào, sao giờ lại… lại giúp Nam Tang Ninh?!



Nam Chấn Minh lúc này cũng nghiêm giọng quát: “Chỉ Hàm! Tôi tưởng nhà họ Trần là danh môn vọng tộc, ít nhất cũng phải có chút giáo dưỡng chứ. Dù gì tôi cũng là trưởng bối, cô đến nhà họ Nam mà làm loạn như vậy là hoàn toàn không coi ai ra gì sao?”



Nhà họ Nam nghĩ thế nào về Nam Tang Ninh là chuyện nội bộ, nhưng dù sao cô cũng là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận được nhà họ Nam thừa nhận, hiện giờ cũng mang họ Nam!



Trần Chỉ Hàm dám lớn tiếng gọi Tang Ninh là “tiện nhân” trước mặt mọi người, vậy thì người nhà họ Nam khác là gì chứ?



Cho dù nhà họ Nam không bằng nhà họ Trần, thì cũng là hào môn, đâu phải con ch.ó nhà họ Trần nuôi!



Mặt Trần Chỉ Hàm cứng đờ, chút lý trí còn lại cuối cùng cũng kéo cô ta lại.



Trần Tranh cũng giận đến nghiến răng, hỏi cô ta vì sao không chịu nói lý do! Rốt cuộc để cả hai người trở thành những kẻ vô lý gây sự!



Ông cụ Nam nghiêm mặt ra lệnh: “Được rồi, chuyện hôm nay đến đây kết thúc. Trần Tranh, đưa Trần Chỉ Hàm về đi. Nếu còn làm loạn nữa, đừng trách tôi gọi bảo vệ.”



Sắc mặt Trần Tranh lúc xanh lúc trắng, giận dữ liếc nhìn Trần Chỉ Hàm rồi kéo cô ta rời đi.



“Đi thôi!”



Trần Chỉ Hàm bị kéo ra khỏi nhà họ Nam, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Nam Tang Ninh đang đứng sau lưng người nhà họ Nam. Nam Tang Ninh đứng yên lặng, dáng vẻ ngoan ngoãn, khóe môi khẽ cong lên, trong đôi mắt thủy tinh bình lặng ấy, lóe lên ánh sáng kỳ lạ.



Ra đến ngoài, Trần Tranh giận dữ mắng: “Rốt cuộc là chuyện gì?! Tại sao lại vào căn phòng đó?!”



Sắc mặt Trần Chỉ Hàm cứng đờ. Cô ta phải nói thế nào? Nói là muốn lén vào phòng Hạ Tư Tự?



Giờ thì chỉ có cô mất mặt, nếu thẳng thừng đắc tội với Hạ Tư Tự, thì cả nhà họ Trần cũng sẽ gặp rắc rối…



“Chẳng lẽ thật sự là chị tự ý vào phòng Đỗ Nghiêu…”



Cô ta hét lên: “Em nói bậy gì đó?! Chị nhìn Đỗ Nghiêu một cái còn thấy bẩn! Tất cả là do con tiện nhân Nam Tang Ninh! Chị nhất định sẽ g.i.ế.c nó!”



“Anh Tranh, chị Chỉ Hàm.”



Nam Tư Nhã vội vàng đuổi theo, khuôn mặt đầy lo lắng: “Em biết nhất định đây là hiểu lầm, chị Chỉ Hàm chắc chắn không làm ra chuyện như vậy đâu.”



Trần Chỉ Hàm đang đầy một bụng lửa giận không có chỗ trút, không thể mắng Nam Tang Ninh, giờ Nam Tư Nhã tự đưa đầu đến, cô ta đâu có khách sáo?



“Cô giả vờ tốt bụng làm gì, đến xem tôi mất mặt à?! Cô cũng không soi gương xem mình là thứ gì! Nam Tang Ninh vừa về, trong nhà họ Nam ngay cả tư cách mở miệng cô cũng không có. Mà đúng rồi, một kẻ vô dụng, ai thèm nghe cô nói chứ?!”



Nam Tư Nhã không thể ngờ rằng Trần Chỉ Hàm, người mà trước đây vẫn thân thiết, lại đột nhiên mắng mình ác độc như vậy, nhất thời ngơ ngác: “Em… em…”



Trần Chỉ Hàm khinh thường liếc cô một cái: “Nam Tang Ninh là tiểu thư thật được nhà họ Nam tìm lại, ai biết cô có phải hàng giả không?”



Nhà họ Nam vẫn luôn nói với bên ngoài rằng cả hai con gái đều là ruột thịt, câu nói của Trần Chỉ Hàm chẳng qua là lời cay độc trong lúc giận dữ.



Nhưng lại vô tình đ.â.m trúng nỗi đau sâu kín nhất của Nam Tư Nhã.

Hạt Dẻ Rang Đường



Sắc mặt cô dần dần tái nhợt, nước mắt lập tức tuôn rơi: “Em… em không phải…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



“Cút ngay cho tôi!” Trần Chỉ Hàm hung hăng đẩy cô ta ra, mở cửa xe bước lên, rồi nghênh ngang bỏ đi.



Nam Tư Nhã tủi thân nhìn Trần Tranh, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây tuôn rơi không ngừng: “Anh Tranh, em chỉ muốn an ủi chị Chỉ Hàm thôi… Em biết chắc chắn chị ấy bị người khác hãm hại mà…”



Nhưng sắc mặt Trần Tranh cũng tối sầm lại: “Thật sao? Tôi thấy nhà các người ai nấy đều ra sức bảo vệ Nam Tang Ninh. Trong vụ gài bẫy lần này, nhà họ Nam có bao nhiêu người tham gia? Cô cũng là người nhà họ Nam, cô không biết gì sao?”



Đồng tử Nam Tư Nhã co rút, gương mặt tái mét, liên tục lắc đầu: “Sao có thể chứ? Em sao có thể giúp Nam Tang Ninh hại chị Chỉ Hàm được?!”



Trước đây, mỗi lần Nam Tư Nhã khóc như vậy, Trần Tranh chắc chắn sẽ dỗ dành. Nhưng bây giờ, nhà họ Trần mất hết mặt mũi, vốn dĩ định ngồi mát ăn bát vàng, giờ lại mang tiếng xấu, nhà họ Nam còn bảo vệ Nam Tang Ninh!



Ai biết được có phải cả bọn họ đều là một phe?



Nghĩ đến đây, Trần Tranh nhìn Nam Tư Nhã mà trong lòng cảm thấy chán ghét.



Trần Tranh cười lạnh: “Tốt nhất là cô không dính líu gì.”



Nói xong, anh ta cũng xoay người lên xe, lái xe bỏ đi.



Nam Tư Nhã đứng cứng đờ tại chỗ, trơ mắt nhìn Trần Tranh rồ ga rời đi, gần như không thể tin nổi những gì đang xảy ra.



Vị hôn phu mà cô ta luôn tự hào, người tối qua còn cùng cô ta ngọt ngào đánh đàn, hứa hẹn nhất định sẽ cưới cô ta trong năm nay, nâng niu cô ta như công chúa cả đời…



Giờ lại dửng dưng với nước mắt của cô ta, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô ta, rồi bỏ rơi cô ta mà đi.



Trên tầng ba, từ sân thượng, Tang Ninh tựa người trên lan can, nhìn trọn vẹn vở kịch chó cắn chó đầy thú vị.



Nhìn bóng dáng cô đơn bị bỏ rơi của Nam Tư Nhã, hàng mi dài như cánh quạt của Tang Ninh khẽ động, đầu hơi nghiêng một chút.



Nhìn cũng khá đáng thương đấy.



Nhưng còn có lúc đáng thương hơn.



Tang Ninh khẽ cong môi, quay người rời khỏi sân thượng.



Cô xuống lầu về phòng, như thường lệ, tắm bồn đầu tiên.



Thả mình thoải mái vào bồn tắm, ngập tràn bong bóng, lại đến giờ “nghi thức thường ngày” – nghịch điện thoại.



Cô bật máy lên, định vào siêu thoại Weibo để điểm danh.



Nhưng vừa mở ra, góc trái phía dưới lại hiển thị: Cuộc gọi nhỡ: 12



Hôm nay cô cố tình để điện thoại ở chế độ im lặng, sợ bị ảnh hưởng lúc thực hiện kế hoạch.



Ai lại gọi cho cô nhiều như vậy?



Cô nghi hoặc nhấn vào xem, thấy toàn bộ cuộc gọi đều là: Hạ Tư Tự.

Cô kiểm tra kỹ lại thời gian, phát hiện toàn bộ đều là lúc cô đang ở khách sạn Châu Tế.



Cô chớp mắt, chợt nhớ đến lúc gặp anh ở khách sạn, vẻ ngoài có phần nhếch nhác và vội vàng.



Vậy… là anh vì cô mà đuổi đến khách sạn Châu Tế sao?



Đôi mắt cô ánh lên tia sáng, như đã đoán được điều gì.



Một cuộc gọi nữa lại tới, lần này là từ Kỷ Nghiên.



Cô bấm nhận.



“Thế nào rồi? Bên nhà cậu có ổn không? Ba mẹ cậu tin rồi chứ? Trần Chỉ Hàm có đến gây chuyện với cậu không?”



Tang Ninh mỉm cười: “Mọi chuyện đều suôn sẻ.”



Bên kia thở phào: “Vậy thì tốt, mà cũng đúng thôi, kế hoạch của cậu kín kẽ thế, chắc chắn không có sơ hở.”



Kỷ Nghiên ngập ngừng một chút, rồi nhắc nhở thêm: “Nhưng bên Hạ Tư Tự cậu phải nghĩ cách xin lỗi đàng hoàng đấy. Tính anh ấy không tốt, lại thù dai, ghét nhất là bị lợi dụng. Giờ anh ấy biết cậu mượn anh ấy để chơi Trần Chỉ Hàm, chắc chắn rất khó chịu. Nhà họ Hạ địa vị cao thế, nếu cậu không xin tha được, chắc anh ấy sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.”



Tang Ninh lại nói với giọng bình thản: “Không cần đâu.”



“Hả?”



Tang Ninh khẽ cong khóe môi, đôi mắt trong veo như thủy tinh lấp lánh sự tự tin đầy tính toán: “Hạ Tổng rộng lượng, sẽ tha thứ cho tớ thôi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com