Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 52







Sau khi trở về nhà họ Nam, ông cụ Nam đã chờ cô.



Ông cụ Nam cười hiền lành, hiếm khi tỏ ra dịu dàng: “Hôm nay, cả nhà họ Trần và nhà họ Đỗ đều cử người đến gửi quà, để cảm ơn gia đình ta. Đặc biệt là nhà họ Đỗ, họ cảm thấy có lỗi và nói rằng dự án mới của họ, họ sẵn sàng để nhà họ Nam tham gia đầu tư.”



Chắc chắn nhà họ Đỗ là người có lỗi, vì dù sao cũng đã có cuộc thảo luận hôn nhân với Nam Tang Ninh, nhưng sau đó lại công khai lộn xộn với một người phụ nữ khác trong phòng của Nam Tang Ninh.



Điều quan trọng hơn là, nếu không có sự can thiệp của Nam Tang Ninh giúp làm rõ chuyện này, thì chẳng thể nào mọi chuyện được dàn xếp nhanh chóng như vậy.



Mà tội lỗi trước đây của Đỗ Nghiêu vừa mới được dẹp yên, bây giờ họ cần phải giữ gìn sự im lặng. Nếu dư luận tiếp tục xôn xao, rất có thể sẽ điều tra thêm về những việc làm sai trái của hắn trước đó. Lúc đó, chuyện sẽ lớn lên, và Đỗ Nghiêu sẽ không thể cứu vãn được nữa. Có khi cả nhà họ Đỗ cũng sẽ bị ảnh hưởng.



Vì vậy, nhà họ Đỗ mới thể hiện sự chân thành lớn như vậy. Một là để cảm ơn sự giải vây của Nam Tang Ninh, hai là để bịt miệng nhà họ Nam.



Tang Ninh cười mỉm: “Vậy chúc mừng ông nội.”



Ông cụ Nam vỗ vai cô: “Tất cả đều là công lao của cháu.”



Tang Ninh khiêm tốn nói: “Đây là việc cháu nên làm. Lợi ích gia tộc quan trọng hơn tất cả. Là thành viên của nhà họ Nam, cháu tất nhiên không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình. Chỉ cần điều gì có thể giúp nhà họ Nam, làm ông nội vui vẻ, cháu sẽ làm bất cứ điều gì.”



Nam Tư Nhã khuôn mặt đầy vẻ khó chịu, trong khi nói những lời này, là đang ám chỉ ai?



Nam Chấn Minh không thể không nhìn thêm Nam Tang Ninh một lần nữa. Nếu ông ta cũng có cái miệng như vậy, thì có lẽ sẽ không bị ông cụ Nam mắng suốt ngày.



Ông cụ Nam cười đến mức mắt gần như không còn nhìn thấy, càng nhìn Nam Tang Ninh càng thấy hài lòng. Những ngày này, nhà họ Nam đang hỗn loạn, chẳng ai làm khiến ông yên tâm, ông còn phải giúp dọn dẹp hậu quả.



Chỉ có cô cháu gái nhỏ này, lúc nào cũng lo nghĩ cho ông, giúp nhà họ Nam mọi việc, mọi phiền phức đều tự mình chịu đựng, không hề có chút ích kỷ, chỉ một lòng phục vụ nhà họ Nam.



Nhìn lại mấy người trong gia đình, không có so sánh thì không có đau thương.



“Cháu gái ngoan, những điều cháu chịu đựng và sự hiểu chuyện của cháu, ông đều nhớ kỹ trong lòng.”



“Cháu cảm ơn ông nội.”



Ông cụ Nam lại lấy ra một thẻ ngân hàng và đưa cho Tang Ninh: “Dự án của nhà họ Đỗ lần này rất quan trọng đối với gia đình ta, có thể giành được là công lao của cháu. Trong thẻ này có ba trăm vạn, coi như thưởng cho cháu, cháu nhận lấy.”



Tang Ninh cười nhẹ, mắt sáng lên một chút: “Cảm ơn ông nội.”



Mắt Nam Tư Nhã tròn xoe, đây là tiền tiêu vặt của cô ta trong nửa năm!



Ông nội sao có thể thiên vị như vậy!



Nhà họ Nam lại trở lại sự yên tĩnh hiếm có, bữa tối diễn ra ấm cúng, cả gia đình đều rất vui vẻ.



Ngoại trừ Nam Tư Nhã.



Cô ta ăn mà tâm trí không ở đây, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại.



Trần Tranh vẫn chưa gửi bất kỳ tin nhắn nào cho cô ta.



Hôm nay, nhà họ Trần cử người đến gửi lễ vật cảm ơn, cũng là trợ lý của Trần tổng mang đến. Trước đây, mỗi lần hai gia đình trao đổi quà vào dịp lễ, đều do Trần Tranh tự tay mang đến.



Nhưng bây giờ, Trần Tranh lại không đến.



Có thể thấy, nhà họ Trần hiện tại đang cố gắng hòa hoãn với nhà họ Nam, chỉ là muốn yên chuyện, nhưng thực tế họ vẫn còn oán trách nhà họ Nam, và cả cô ta nữa.



Nam Tư Nhã làm sao không lo lắng cho được?



Nhưng bây giờ nhà họ Đỗ đã đồng ý để nhà họ Nam tham gia vào dự án mới của họ, nên nhà họ Nam không còn phụ thuộc nhiều vào nhà họ Trần nữa. Cũng không quá để tâm đến sự oán trách từ nhà họ Trần, dù sao thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến lợi ích của nhà họ Nam.

Hạt Dẻ Rang Đường



Dự án hợp tác giữa nhà họ Nam và nhà họ Trần đã kết thúc tốt đẹp.



Hiện tại, người duy nhất bị ảnh hưởng chỉ có thể là hôn ước của cô ta.



“Đúng rồi, mấy ngày nữa nhà họ Đỗ sẽ tổ chức một buổi tiệc tối, cũng vì dự án mới này, họ cũng mời gia đình ta, đến lúc đó mọi người chuẩn bị một chút nhé.” Ông cụ Nam vui vẻ nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Nam Chấn Minh cũng gật đầu: “Vâng.”



Nam Tư Nhã muốn hỏi xem nhà họ Trần có đi hay không, nhưng câu hỏi vừa tới miệng lại không dám hỏi, sợ ông nội lại mắng cô ta là ăn cây táo, rào cây sung, chỉ có thể ấm ức dậm dậm cơm trong bát.



Tang Ninh cũng có chút suy nghĩ.



Nhà họ Đỗ và nhà họ Trần lần này vì muốn làm hòa, rõ ràng chỉ có thể thể hiện thái độ hòa thuận với cô.



Đặc biệt là nhà họ Trần, gần như là chấp nhận thua cuộc.



Nhưng có lẽ Trần Chỉ Hàm sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, cô ta căm ghét cô đến tận xương tủy, chắc chắn sẽ gây chuyện lần nữa.



Dù sao nhà họ Trần cũng có chút thế lực ở Bắc Kinh, nếu không phòng bị sớm, sợ rằng sẽ gặp phải hậu quả không lường.



Nhưng phải làm thế nào để phòng bị đây?



Tang Ninh ăn xong bữa tối, trở về phòng, ngả người trong chiếc xích đu nhỏ trên ban công, suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.



“Nam tiểu thư, sao hôm nay cô lại gọi điện vậy? Lão phu nhân vẫn nhớ đến cô đấy.” Dì Triệu lịch sự nghe điện thoại.



Lần trước, Tang Ninh đến đưa bản nhạc, cô đã lưu lại số điện thoại của dì Triệu.



“Dì Triệu đừng khách sáo. Trước đây Bà nội Hạ bảo cháu đến thăm thường xuyên, nhưng cháu bận việc ở trường và gia đình nên không có thời gian. Ngày mai là thứ Bảy, cháu muốn đến thăm bà, ngày mai cháu đến có tiện không?”



“Ôi, đương nhiên là tiện rồi. Lão phu nhân ở nhà chẳng có việc gì làm, đúng là đang nhớ Nam tiểu thư đó!”



Tang Ninh cười ngọt ngào: “Vâng, vậy ngày mai cháu sẽ đến.”



Sáng hôm sau, Tang Ninh dậy sớm, thay một chiếc váy cotton màu vàng nhạt rất dễ thương, với phần váy vừa chạm đến bắp chân. Chiếc áo sơ mi trắng có cổ bẻ, trên cổ áo còn thêu hai đóa hoa hồng nhỏ.



Cô mang đôi giày thể thao trắng, ra ngoài và bảo chú Trương lái xe đưa cô đến Hẻm Tử Đằng.



“Nam tiểu thư đã đến.” Dì Triệu đã đứng đợi từ sớm, thấy cô đến liền vội vàng mời cô vào.



“Lão phu nhân biết hôm nay cô đến thăm, từ sáng sớm đã mong ngóng rồi.”



Tang Ninh đi nhanh hơn, đẩy cửa bước vào.



“Bà nội Hạ ơi.”



Bà cụ Hạ đang ngồi trên ban công uống trà, thấy cô đến, liền đặt ly trà xuống, mỉm cười hiền từ: “Tang Ninh đến rồi à, nhanh vào ngồi đi.”



Tang Ninh đi đến bên cạnh bà, kéo ghế ngồi xuống, cười ngoan ngoãn: “Con bận việc ở trường, không có thời gian, hôm nay mới đến thăm bà nội Hạ.”



“Con vừa mới về nhà, có việc nhiều cũng là chuyện bình thường. Con lại chăm chỉ, một lòng lo học, là đứa trẻ hiếu học, cần cù.” Bà cụ Hạ cười nói.



Bà cụ Hạ không mấy quan tâm đến tin tức giải trí, chuyện Đỗ Nghiêu và Trần Chỉ Hàm bà vẫn chưa biết, mà Tang Ninh cũng không nhắc đến.



“Con lại học thêm bài nhạc mới, để con đàn cho bà nội Hạ nghe nhé.” Tang Ninh cười rạng rỡ nói.



“Được, bà nội Hạ đang rất mong đợi đây.”



Bà cụ Hạ vội vàng sai người mang đàn tỳ bà đến.



Tang Ninh ôm đàn tỳ bà vào lòng, đầu ngón tay khẽ vuốt trên dây đàn, những âm thanh trong trẻo, thanh thoát vang lên.



Trong căn phòng nhỏ, âm nhạc du dương vang vọng, không khí trở nên ấm áp.



Đột nhiên, cô liếc nhìn ra ngoài ban công, thấy cửa cổng sân mở ra, một chiếc Bentley đen lái vào.



Cô hơi cúi đầu, đầu ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt đàn, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía chiếc cửa xe vừa mở.



Không ngoài dự đoán, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ chiếc xe.



Chiếc quần tây đen và áo sơ mi trắng, bộ trang phục rất trang trọng, rõ ràng là anh vừa từ công ty đến đây.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com