Tang Ninh c.h.ế.t lặng, cô không biết Nam Tư Nhã lại định giở trò gì nữa.
Xưa nay cô vốn chẳng hiểu nổi logic của Nam Tư Nhã.
Cô hạ cửa kính xe xuống, nhìn Nam Tư Nhã lao như điên trong mưa, rồi chạy đến bên hồ nhân tạo trong khuôn viên khách sạn Quân Duyệt.
Chỉ thấy Nam Tư Nhã trong mưa cởi giày cao gót, sau đó bước thẳng xuống hồ nhân tạo.
Tang Ninh: ???
Tang Ninh nhặt điện thoại mà Nam Tư Nhã vừa ném lên xe, thấy màn hình đang hiển thị đoạn trò chuyện với Trần Tranh.
Tin nhắn cuối cùng là: [Nếu đã định không thể yêu anh, vậy em đành c.h.ế.t vào ngày anh yêu em nhất]
Nam Tư Nhã định tự sát?!
Chỉ vì một người đàn ông?!
Cái này thì đến cô cũng chịu thua rồi.
Chú Trương sợ đến mức biến sắc, vội hỏi Tang Ninh: “Tiểu thư, hay là tôi đi kéo Nhị tiểu thư về nhé, không thể để cô ấy tự vẫn như vậy được!”
Tang Ninh gật đầu: “Chú đi kéo cô ấy về đi, không thì tôi sợ khách sạn Quân Duyệt bắt chúng ta đền tiền.”
Chú Trương lập tức mở cửa xe định bước xuống, thì bỗng nghe tiếng phanh gấp.
Một chiếc Ferrari dừng lại trước mặt, cửa xe bật mở, Trần Tranh lao mình vào cơn mưa.
Tang Ninh: ?
“Tư Nhã! Em làm gì vậy?! Mau lên đây!” Trần Tranh vội vàng chạy đến bờ hồ hét lớn.
Nam Tư Nhã đứng trong hồ, nước mắt hòa cùng mưa lăn dài trên má: “Dù sao anh cũng chẳng tin em, em sống còn có ý nghĩa gì nữa!”
“Tư Nhã, đừng làm chuyện dại dột!”
Nam Tư Nhã lắc đầu: “Không! Anh không tin em, tình yêu của chúng ta đã c.h.ế.t bởi sự nghi ngờ của anh, em cũng sẽ c.h.ế.t cùng tình yêu ấy trong đêm mưa này!”
Tang Ninh: …
Chú Trương: …
Trần Tranh cảm động bước xuống hồ, vươn tay về phía cô: “Tư Nhã, không phải là anh không tin em, chỉ là nhất thời chưa kịp bình tĩnh lại. Nhà họ Trần bị tính kế như vậy, trong lòng anh cũng rất đau!”
Nam Tư Nhã vừa khóc vừa nói: “Là do Nam Tang Ninh giở trò, chẳng liên quan gì đến nhà họ Nam, càng không liên quan đến em. Anh Tranh, anh biết mà, em yêu anh, em không thể làm chuyện gì tổn thương anh và gia đình anh cả. Nếu anh không tin em, em thà c.h.ế.t còn hơn!”
“Anh biết, anh biết! Chính là con nhỏ tâm cơ Nam Tang Ninh làm ra chuyện đó! Hoàn toàn không liên quan đến em, là lỗi của anh, không nên nghi ngờ em, không nên trút giận lên em!”
Trần Tranh đầy hối hận: “Em đơn thuần như thế, lương thiện như thế, sao anh lại không tin em chứ!”
Tang Ninh mặt không biểu cảm.
Hai người này không chỉ diễn ngay trước mặt cô, mà còn phải vừa diễn vừa mắng cô?
Không có cô làm nền thì họ không yêu nhau được à?
Nam Tư Nhã giọng run run: “Thật sao? Anh tin em rồi à?”
“Anh tin em, anh tin em! Tư Nhã, đưa tay cho anh!”
Trần Tranh vươn tay, ánh mắt đầy lo lắng.
Nam Tư Nhã cuối cùng cũng đưa tay ra, anh nắm lấy tay cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Tư Nhã!”
“Anh Tranh!”
Hai người họ ôm nhau trong màn mưa, đứng giữa hồ nước nhân tạo sâu chưa đến nửa người.
Trong đầu Tang Ninh chỉ vang lên bốn chữ: Trời sinh một cặp.
Chú Trương nhìn Tang Ninh đầy vô cảm: “Tiểu thư, chúng ta còn chờ Nhị tiểu thư nữa không?”
Tang Ninh cũng vô cảm đáp: “Đi thôi, không thì lát nữa bảo vệ tới.”
Chú Trương đạp ga, xe phóng đi vèo một cái.
Tang Ninh trở về nhà họ Nam.
“Tư Nhã đâu? Không về cùng con à?” Ôn Mỹ Linh lo lắng hỏi.
“Cô ta nói có việc.”
Tang Ninh đi thẳng lên lầu, thật sự không muốn nhớ lại cảnh tượng chói mắt vừa rồi.
Sáng hôm sau, Tang Ninh vẫn phải đi học, như thường lệ, tám giờ xuống lầu ăn sáng.
Vừa đến phòng ăn, liền thấy Nam Tư Nhã đã ngồi ở đó rồi.
Nam Tư Nhã hôm nay khác hẳn mấy ngày trước, trên mặt ngập tràn đắc ý và hân hoan, tựa như một phi tần bị thất sủng bỗng nhiên được sủng ái trở lại, hả hê ngẩng cao đầu.
“Anh Tranh nói, tuần sau sẽ bàn chuyện cưới xin của chúng con, chọn một ngày đẹp để định ngày cưới.” Nam Tư Nhã e thẹn nói.
Ông cụ Nam có phần bất ngờ, vốn tưởng lần này đắc tội nhà họ Trần, chắc chắn sẽ bị từ hôn.
Trước đó ông cũng đã cân nhắc rồi, nếu giành được dự án của nhà họ Đỗ, thì bị hủy hôn với nhà họ Trần cũng không quá khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng nếu có thể tiếp tục thông gia thì vẫn là tốt nhất, dù sao thì nhà họ Nam cũng xem như trèo cao.
Sau khi kết thân, tương lai chắc chắn sẽ có thêm cơ hội hợp tác tốt hơn.
Ôn Mỹ Linh vui mừng nói: “Thật sao? Con và Trần Tranh làm lành rồi à?”
Nam Tư Nhã cười ngọt ngào: “Anh Tranh nói, anh ấy không trách con, chỉ là nhất thời nóng giận.”
Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn sang Nam Tang Ninh, trong ánh mắt không giấu được vẻ đắc ý: “Anh Tranh yêu con, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị người khác ly gián.”
Tang Ninh bỗng nhiên không còn muốn ăn sáng ở nhà nữa.
Chẳng may lại nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua, cô sợ mình sẽ ăn không nổi vì buồn nôn.
Ông cụ Nam gật đầu: “Vậy cũng tốt, dù gì hai đứa cũng bên nhau hai năm rồi, chuyện hôn sự cũng nên tính đến.”
Nam Tư Nhã đỏ mặt, e lệ đáp lời.
“Ông nội, cháu không kịp rồi, cháu đi học trước đây.”
Tang Ninh tiện tay lấy một gói bánh mì.
“Đi đi.”
Cô quay người bước ra cửa.
Ra khỏi nhà họ Nam, chú Trương đã đợi sẵn ngoài xe.
Cô vừa định lên xe thì bất ngờ nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng: “Nam Tang Ninh.”
Cô nhíu mày, quay đầu nhìn lại.
Nam Tư Nhã đi tới, ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo: “Hôn sự giữa tôi và anh Tranh sắp định rồi, anh Tranh nói, ngoài tôi ra anh ấy không cưới ai khác.”
“Thì sao?”
“Cô tưởng cô có thể ly gián tình cảm giữa tôi và anh Tranh? Cô tưởng có thể cướp anh ấy, cướp địa vị của tôi trong nhà họ Nam?” Nam Tư Nhã cười lạnh, “Cô nằm mơ!”
Tang Ninh lạnh nhạt đáp: “Vậy thủ đoạn của cô là dọa tự tử để chứng minh lòng trung thành với một người đàn ông à? Để thể hiện tình yêu của mình?”
“Cô thì biết gì chứ?! Anh Tranh không nỡ rời xa tôi, anh ấy không buông bỏ được tôi!”
“Vậy thì đúng là cô thắng rồi,” Tang Ninh khẽ cong môi, mang theo chút mỉa mai, “Chúc mừng cô, dùng cách vứt bỏ lòng tự trọng, lấy cái c.h.ế.t ra đe dọa chỉ để giữ lấy một người đàn ông. Chuyện đó, tôi thật sự không làm được.”
“Chúc mừng cô, cuối cùng cũng thắng tôi một lần.”
Cô quay người, mở cửa xe, lên xe.
Nam Tư Nhã đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt tái mét.
“Nam Tang Ninh, cô là vì ghen tị với tôi! Loại đàn bà độc ác như cô không xứng có được tình yêu. Giống như anh Tranh khinh thường cô vậy, anh ấy căn bản chẳng để mắt đến cô!”
Nam Tư Nhã nghiến răng: “Anh ấy thậm chí, sẽ không buông tha cho cô đâu!”
Chiếc Audi rít lên rồi lao đi.
Tang Ninh ngồi trong xe, hoàn toàn không để tâm đến những lời nguyền rủa của Nam Tư Nhã.
Hạt Dẻ Rang Đường
Thì ra đánh mất hết tự trọng, lấy cái c.h.ế.t ra làm công cụ mới gọi là “tình yêu”?
Thật đáng sợ, may mà cô chưa từng dính vào cái thứ đó.
Tang Ninh học cả ngày, tan học lúc 5 giờ chiều, chú Trương như thường lệ đã chờ sẵn ở cổng trường.
Cô lên xe, trên xe vẫn còn gói bánh mì lúc sáng chưa kịp ăn.
Tang Ninh cắn một miếng bánh mì, lấy điện thoại ra, thấy Kỷ Nghiên gửi tin nhắn đến.
[Tan học thì đến Bán đảo Tây Sơn luôn nha, tiệc sinh nhật của tớ đó!]
Tang Ninh ngậm bánh mì, chớp mắt—tiệc?
Phía đối diện dường như đoán được nghi vấn của cô, liền nhắn tiếp:
[Chỉ là tụ tập bạn bè thôi!]
Tang Ninh hiểu ý, sinh nhật cô cũng thường rủ vài cô bạn thân đến nhà tụ họp.
Đối phương lại gửi tiếp:
[Có chuẩn bị bất ngờ cho cậu đấy ~]
Tang Ninh đang định gõ chữ thì tin nhắn khác đã đến:
[Bất ngờ gì thì đừng hỏi, đến nơi sẽ biết!]
Gần đây Kỷ Nghiên càng ngày càng chu đáo, căn bản không để cô có cơ hội trả lời.
[Nhanh lên nha, tụi tớ chờ cậu!]
Kỷ Nghiên còn gửi kèm một bức ảnh chụp hiện trường.
Ảnh có khoảng mười mấy người, nam nữ trẻ tuổi ngồi rải rác: có người hát karaoke trên ghế sofa, có người chơi bài, góc phòng còn có một bàn bi-a.
Tang Ninh lướt mắt nhìn qua, ánh mắt chợt dừng lại khi thoáng thấy một bóng dáng quen quen.
Cô chớp mắt, phóng to bức ảnh.
Người kia đang tựa vào bàn bi-a, bị người khác che mất nửa thân, chỉ lộ ra chiếc áo sơ mi trắng, dung mạo tuấn tú, ánh mắt ôn hòa, đang mỉm cười nói chuyện với ai đó ở phía đối diện.