Ta nhẫn nhịn không nổi, muốn hất tay hắn ra:
“Vương gia, ta có thể làm việc cho ngài, nhưng xin ngài tự trọng…”
Câu nói này lại chọc giận hắn, hắn càng dùng sức nắm chặt lấy cánh tay ta.
“Thế nào, thật sự coi mình là Sở phu nhân sao?”
Ta… thật sự rất muốn g.i.ế.c hắn ngay lập tức.
Hắn dùng tay kẹp lấy cằm ta, ép ta đối diện hắn.
“Không cam lòng? Muốn g.i.ế.c bổn vương?”
Để tránh bị hắn bóp bầm, ta vẫn gỡ tay hắn ra.
“Vương gia, ta hận ngài, nhưng ta có thể làm gì đây? Hoàng hậu nương nương chỉ còn hai vị hoàng tử thôi.”
Đó là lời lẽ Phượng Lương Nguyệt dạy ta.
Nàng nói, muốn lấy lại lòng tin của hắn, chỉ dựa vào việc làm là không đủ.
Điều này ta thừa nhận.
Ta và Hứa Hạ Doanh đều làm việc cho hắn, nhưng hắn căn bản không coi chúng ta là người.
Cách duy nhất khiến hắn bớt đề phòng là để hắn thấy ta bất lực, vô năng, yếu ớt.
【Hoàng hậu nương nương chỉ còn hai vị hoàng tử.】
Một là hắn, một là kẻ thù của ta, Thái tử.
Ta không những không thể g.i.ế.c hắn, mà còn phải bảo vệ hắn.
Đây chính là sự bất lực của kẻ yếu.
Trên mặt hắn thoáng hiện vẻ châm chọc, nhưng rốt cuộc không còn dữ dằn như vừa rồi.
“…Yên tâm, chỉ cần ngươi nghe lời, bổn vương sẽ cho ngươi cơ hội trở lại bên cạnh bổn vương.”
34
Trước khi rời đi, ta đề nghị muốn gặp Hứa Hạ Doanh một lần.
Ninh vương lại rất thoải mái:
“Ngươi và nàng quan hệ không tệ nhỉ.”
Ta nói: “Trước kia trong vương phủ, vương phi đối xử với ta rất tốt.”
Ninh vương thản nhiên:
“Tốt với ngươi? Có bằng bổn vương tốt với ngươi không? Bổn vương tự tay cứu ngươi ra khỏi Nhạc phường, còn cho người dạy ngươi một thân bản lĩnh.”
Ta: “…”
Không muốn đáp.
Hắn nói: “Nói đi, câm rồi à?”
Được thôi, nhất định phải làm ta buồn nôn phải không?
Ta đành nói: “Không dám quên đại ân của vương gia.”
Hắn cuối cùng cũng vừa lòng, rồi bảo ta:
“Vương phi bệnh rồi, không tiện gặp khách.”
Ta khẽ siết chặt nắm tay.
Khoảnh khắc ấy ta may mắn vì từng được huấn luyện.
Dù trong lòng sấm dậy, gương mặt vẫn như hồ nước tĩnh lặng.
Ta dùng giọng bình thản nhất hỏi hắn:
“Hôm đó là vì ta uống trà của nàng ấy, mới ngất đi.”
Ý ngoài lời: ta biết ngài hạ độc.
Hắn cười lạnh:
“Người có số mệnh riêng mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta không còn lời nào để nói, vì hắn thật sự không phải người.
Thế là ta cáo lui.
35
Rời khỏi vương phủ, ta đi một chuyến đến phố Hồi Tự, tùy ý mua vài món đồ.
Rồi ta trở về nhà.
Qua loa đối phó với Lâm bá, ta bưng một chậu nước lạnh lớn, nhấn cả đầu mình vào trong đó.
Lúc này mới bình tĩnh lại.
Phố Hồi Tự ngày trước còn là mảnh đất hoang, xa kém sự phồn hoa của phố Chu Tước.
Thế mà Hứa Hạ Doanh mắt nhìn độc đáo, mạnh tay vung bạc mua nhiều cửa hàng.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Dùng để mở hiệu phấn son, trà lâu, hương lâu…
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, phố Hồi Tự trở thành nơi yêu thích nhất của nữ quyến trong kinh.
Bởi chỉ cần đến phố Hồi Tự, gần như mọi nhu cầu đều có thể thỏa mãn.
Cũng vì thế mà giá mặt bằng ngày càng cao.
Khi nãy ta đi ngang, thấy nhiều cửa tiệm của vương phủ đã đóng cửa, hoặc đổi chủ.
Nhưng sản nghiệp to lớn nàng để lại, vẫn đủ để Ninh vương chiếm tiện nghi hết mức.
Quay đầu nhìn lại, ta chợt nhận ra người bạn tri kỷ của ta cứ ngỡ mình sống rất tỉnh táo, nhưng kỳ thật vẫn chưa đủ tỉnh táo.
Năm xưa nàng gả vào vương phủ, hết lòng làm tròn bổn phận vương phi, toàn tâm toàn ý để trở thành một “người có ích”.
Là nữ tử, nàng tưởng như vậy sẽ có thể yên ổn sống qua ngày.
Chỉ là, có những kẻ thấy ngươi “có ích”, sẽ chỉ hút cạn giá trị cuối cùng của ngươi.
Loại người này, chỉ có thể g.i.ế.c, chứ không phải lấy lòng.
【Bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, ngươi thử tự mình làm kẻ cầm đ.a.o đi.】
Tri kỷ, ngươi đãi ta, hãy tự tay nắm lấy thanh đ.a.o này.
36
Ngày trước đại thọ của Vũ hoàng hậu.
Hôm đó, Sở Thanh Phong lại phải vào cung từ sáng sớm.
Quả thực chàng đang được thánh sủng sâu dày.
Ta dậy sớm chỉnh y quan cho chàng đã càng lúc càng thuần thục.
Chỉ là hôm nay chàng bỗng nắm lấy tay ta.
Ta tiện tay gạt đi:
“Đừng quấy, sắp muộn giờ rồi.”
Sở Thanh Phong bất đắc dĩ nói:
“Không quấy, ta ngoan mà.”
Chàng đưa tay chỉ vào khuy áo, ta mới nhận ra mình cài nhầm, vội vàng sửa lại cho chàng.
Chàng hỏi ta có tâm sự gì không.
Ta lơ đãng bảo không.
Chàng ấm ức nói:
“Nương tử, nàng thật lạnh nhạt.”
Ta bị chàng chọc cười, vẫn thúc giục hắn mau đi.
37
Phi Điểu Các định ám sát Ninh Vương.
Chính là hôm nay.
Phượng Lương Nguyệt đã bày ra một cục diện vô cùng tinh vi.