Thấu Tim Gan

Chương 12



Lúc này, đã chẳng quản có lộ thân phận hay không.

 

Ta chỉ có thể rút Bạch Hồng đ.a.o, thanh đ.a.o từng một nhát c.h.é.m đứt tóc.

 

Khi hàn quang của lưỡi đ.a.o phản chiếu vào mắt ta, đám đông liền xôn xao kinh hãi.

 

“...Lăng Sương! Là ngươi!”

 

Ta thản nhiên:

 

“Đến đi.”

 

42

 

Hôm ấy, ta c.h.é.m g.i.ế.c đến tận hoàng hôn.

 

Là lần đầu tiên, ta với thân phận sát thủ, chính diện nghênh địch, lại còn đánh g.i.ế.c suốt lâu như vậy.

 

Dưới đ.a.o ta, oan hồn vô số, gần như kiệt lực.

 

Cuối cùng ta cũng thoát ra được.

 

Khi toàn thân đầy m.á.u trở về Sở gia, Lâm bá suýt chút nữa bị dọa c.h.ế.t:

 

“Phu nhân, người… người đi xem đồ tể mổ heo về sao?”

 

Ta bị ông chọc đến bật cười.

 

“Không phải.”

 

Lúc này ta đã sức cùng lực kiệt, vốn muốn vào hậu viện tẩy rửa, nhưng thật sự bước không nổi nữa, chỉ có thể ngồi phịch xuống ghế ở tiền viện.

 

Lâm bá gọi ta mấy tiếng.

 

Ta chẳng biết nên giải thích thế nào, dứt khoát im lặng.

 

Ai ngờ ông lại hỏi:

 

“Phu nhân, mệt rồi phải không? Lão nô đi nấu cho người một bát mì nhé?”

 

Ta kinh ngạc nhìn ông, khẽ lắc đầu, mấp máy môi:

 

“Ta muốn uống nước.”

 

Ông liền pha cho ta một ấm trà tuyết cúc mà ta thích, đặt bên cạnh, rồi nhẹ nhàng lặng lẽ lui về hậu viện bận rộn.

 

Khoảnh khắc ấy, ta suýt nữa bật khóc.

 

Kế hoạch lần này cũng không coi như thất bại. 

 

Ninh Vương đã dính vào, ắt hẳn bị Thái tử phát giác. 

 

Phượng Lương Nguyệt giữ được mạng, tất nhiên còn hậu chiêu.

 

Chỉ là, ta đã bại lộ, chẳng biết có còn đợi được ngày Ninh Vương chịu tội hay không.

 

Và… những tháng ngày bình lặng, ấm áp thế này, e rằng về sau khó còn nữa.

 

43

 

“Nương tử?”

 

Ta giật mình, hoàn hồn trở lại.

 

Sở Thanh Phong đã về, khoác trên mình quan phục màu xanh thẫm, hẳn là vừa từ trong cung trở ra.

 

Chàng nhìn ta, ngờ vực chẳng yên:

 

“Nương tử, nàng bị thương rồi?”

 

Ta chau mày, đứng lên:

 

“Phu quân, có lẽ… ta phải khiến chàng thêm phiền rồi.”

 

Chàng lập tức sải bước đến gần.

 

Thư sinh mặt trắng ấy, không ngờ lại có sức lực, bế xốc ta lên.

 

Ta kinh hô:

 

“Cẩn thận, dơ cả quan phục rồi!”

 

“Đừng động, để ta xem nàng bị thương chỗ nào…”

 

44

 

Sở Thanh Phong lo lắng vô cùng, sai Lâm bá đun nước nóng, cởi áo ta ra. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thực ra toàn là vết thương ngoài da. 

 

Chàng lau rửa vết thương, băng bó thuốc men cho ta.

 

Ta hỏi: “Sao chàng chưa bao giờ hỏi ta?”

 

Chàng không đáp, tiếp tục tất bật. 

 

Ta liền xem đó là đáp ý của chàng. 

 

Dẫu sao chàng cũng không thật sự ngu ngốc.

 

“Phu quân, có thể… ta và chàng chẳng được chung cửa lâu nữa.”

 

“Nói vớ vẩn.”

 

Ta giãi bày cho chàng biết: chìa khóa biệt viện của ta để trong rương hồi môn bằng gỗ lê, biệt viện có một cây bạch quả, dưới gốc có một rương vàng… 

 

Chàng cau mày ngẩng đầu nhìn ta: 

 

“Ta cần thứ đó để làm gì?” 

 

Ta sững lại: “Đó là vàng.”

 

“Ừm.” 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Chàng vẫn không động lòng.

 

Ta: “...Một rương, một rương to!”

 

Chàng ôm chặt ta:

 

“Ta không cần. Ta chỉ cần nương tử của ta.”

 

Ta đẩy chàng một cái: 

 

“Không thì chàng đi xem thử đi, thật sự là một rương to.”

 

Chàng bị ta chọc cười, trong ánh nến âm thầm hôn lên vết thương trên má ta.

 

“Phúc Miên muội muội, ta là Thanh Phong ca ca của nàng.”

 

Hửm? Ta tưởng chàng đang trêu ghẹo, e thẹn gọi: 

 

“Thanh Phong ca ca.”

 

Chàng: “……”

 

Ta ôm chàng thật chặt. 

 

Nghĩ lại mới thấy, lúc mới gả tới, ta còn thấy buồn chán. 

 

Thực ra là ta làm ma lâu quá, đã không quen làm người.

 

Chàng còn định nói gì đó, nhưng ta đã kéo chàng lên giường. 

 

Sở Thanh Phong giật mình:

 

“Cẩn thận vết thương!”

 

“Không sao!”

 

“Nương tử! Nàng đã bị thương, sao sức vẫn mạnh như vậy…”

 

45

 

Sáng hôm sau ta dậy sớm, sửa lại bộ quan phục tối qua bị ta vò nhăn, chỗ dơ cũng giặt sạch.

 

Chàng không lâu sau cũng tỉnh. 

 

Việc tối qua không ai nhắc tới, chàng chỉ nói chuyện vặt như thể hôm nay là một ngày bình thường.

 

“Năm tới… ước chừng thăng lên ngũ phẩm.”

 

Ta vui mừng: “Thật sao?”

 

Chàng mỉm cười: 

 

“Ừ. Lúc đó sẽ có hai bộ quan phục, nàng khỏi phải dậy sớm chuẩn bị.”

 

Ta nghĩ thầm, khi ấy chàng có ta hay không còn chưa biết. Nhưng…

 

“Sao thăng tiến nhanh vậy?”

 

Chàng đáp: “May mắn, được Vũ Hoàng hậu để mắt.”