Lúc ấy, trong tiếng kinh kệ vang lên từ Phật đường, hắn ngửi thấy mùi trầm hương thoảng qua.
Hắn tuyệt vọng nghĩ: 【Bồ Tát, nếu Người nhìn thấy, ta nguyện đổi mạng sống của mình để cứu mẹ.】
Hắn không đợi được Bồ Tát.
Nhưng lại đợi được một nữ tử.
Ánh mắt nàng ta chứa đầy sự tin tưởng và yêu thương chân thành.
nàng ta đã giúp hắn mở đường, tính toán kế hoạch.
Hắn không biết từ đâu mà có hy vọng, nhưng chính nhờ vào tình yêu và lòng chân thành ấy, ngọn lửa hy vọng trong hắn lại bùng lên.
Ngày tuyết đầu mùa, trời giá lạnh.
Ngũ Hoàng Tử trong lãnh cung, như được tái sinh.
Khi ánh sáng cuối ngày chiếu xuống, bầu trời tràn đầy sắc đỏ.
Cố Cửu Uyên đứng trong ánh sáng rực rỡ, đôi mắt đen láy của hắn phản chiếu hình ảnh của ta.
Hắn như muốn nói ngàn vạn lời, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu mạnh mẽ:
"Tống cô nương, vì nàng, ta sẽ lao vào sóng gió, đối diện với núi đao biển lửa.”
12
Mùi hương nhài vàng phảng phất.
Ngày thọ của Hoàng thái hậu đã gần kề.
Muôn vàn bảo vật quý hiếm được dâng lên, nhưng Hoàng thái hậu chỉ yêu thích món quà của ta.
Đó là một cuốn sách cổ trong thư viện của chùa Trấn Quốc.
Bên trong ghi lại lời Phật dạy và những hiện tượng thiên văn.
Câu quan trọng nhất không phải là kinh văn, mà là một lời phán đoán.
【Bạch Hồng Quán Nhật, anh hùng xuất thế.】
Hồng Trần Vô Định
Nếu chỉ có vậy, cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Vào ngày 19 tháng 2, ngày sinh của Quan Thế Âm Bồ Tát, ta thay mặt Hoàng thái hậu cầu được một quẻ tốt.
Quẻ này cùng cuốn sách cổ trở thành lễ vật mừng thọ thứ 60 của Hoàng thái hậu.
Lời quẻ viết rằng:
【Phía Đông mây mù, đang trong cảnh trăng sáng tỏ, bỗng chốc mây che khuất một nửa. Đừng nói trăng tròn rồi lại khuyết, phải chờ chỗ thiếu mới có thể tròn đầy.】
Hoàng thái hậu suy nghĩ lâu, rồi nói: “Trăng khuyết mà lại tròn, giống như muốn cứu ai đó lên vậy.”
Lan Đình cô cô suy nghĩ một chút, rồi nói: “Các hoàng tử trong cung đều có mẫu phi chăm sóc, chẳng phải là hình ảnh trăng khuyết. Nếu nói về trăng khuyết lại tròn, thì có lẽ là người trong Tích Hoa cung.”
Hoàng thái hậu gật đầu: “Đứa trẻ đó… là nữ nhi của Lâm Đại tướng quân đúng không? Trước kia cũng từng làm tướng quân.”
Lan Đình cô cô đáp: “Nhớ lại thì, người ấy tôn kính khiêm nhường, sống khuất lấp trong lãnh cung, chưa từng một lời oán thán. Hôm đó, khi người ấy xin thuốc cho mẫu phi, lại hỏi liệu có thể đánh đổi mạng sống của mình để cứu người, thật là một đứa con hiếu thảo.”
Hoàng thái hậu xoa nhẹ trán, thở dài.
“Chẳng biết có phải ta già đi, càng ngày càng mong muốn con cháu hòa thuận. Đứa trẻ ấy thật đáng thương, mẫu thân đã mất, không nơi nương tựa.”
Lan Đình cô cô thuận theo nói: “Nay, Ngũ hoàng tử chỉ còn có người duy nhất để dựa vào, chính là người thôi.”
Gần đây, Hoàng thượng thân thể không tốt, còn ngôi thái tử vẫn chưa quyết định.
Trong cung từ triều trước đến hậu cung, sóng gió trùng trùng.
Các phi tần hoàng tử tranh giành, lợi dụng dịp thọ của Hoàng thái hậu để cầu xin sự trợ giúp của người.
Nhưng Hoàng thái hậu chưa bao giờ làm những việc thêm dầu vào lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thay-bo-de-trong-tuyet/chuong-6.html.]
Bà chỉ giúp đỡ trong lúc khó khăn.
Một nhà độc tôn.
13
Trong đạo tràng Phật, ngoài ta ra, còn có một người là Cố Cửu Uyên.
Ta vẫn miệt mài tụng niệm "Diệu Pháp Liên Hoa Kinh".
Hoàng thái hậu lại cầm sổ danh quan, từng người nói cho Cố Cửu Uyên nghe.
Cố Cửu Uyên tôn kính khiêm nhường, ngoài việc nghe dạy, còn hầu hạ Hoàng thái hậu thuốc thang, làm một người cháu hiếu thảo.
Vào ngày mừng thọ, Hoàng thái hậu dẫn Cố Cửu Uyên ngồi lên vị trí tôn quý.
Cả đại sảnh ồn ào xôn xao.
Nhưng Hoàng thượng cũng lặng lẽ đồng ý.
Ta nhìn Cố Cửu Uyên tiếp đãi người khác rất chu đáo.
Rồi lại thấy hắn múa kiếm chúc thọ, như mây bay, nước chảy.
Chàng trai trẻ đẹp vô cùng, dáng múa kiếm như bước đi trong điệu ca, mỗi động tác đều toát lên khí thế anh hùng thiên bẩm.
Ta đã biết, hắn là một thanh kiếm giấu trong vỏ lâu năm.
Một khi đã rút ra, chắc chắn sẽ khiến trời rung đất chuyển.
Hoàng thái hậu nhìn hắn với ánh mắt rất hài lòng.
Hoàng thượng thậm chí yêu cầu hắn thi đối đáp ngay tại chỗ.
Văn võ song toàn, chỉ cần một câu cũng đủ thuyết phục.
Cố Cửu Uyên trả lời lưu loát, khiến Hoàng thượng gật đầu không ngừng.
Dù là những tiểu thư danh môn hay các con cháu thế gia, ánh mắt đều tập trung vào hắn.
Ta thậm chí nghe thấy những lời thì thầm.
“Đây là Ngũ hoàng tử sao? Sao trước kia chưa từng thấy?”
“Dung mạo quá xuất chúng, có thể tưởng tượng ra vẻ đẹp của Lâm phi trước đây.”
“Suỵt, đừng để Cửu công chúa nghe thấy, mẫu thân của bọn họ là kẻ thù không đội trời chung.”
Cửu công chúa mặc bộ trang phục vàng nhạt, ngồi bên phải, sắc mặt không vui.
Nét kiêu ngạo trong ánh mắt và dáng vẻ không khác gì kiếp trước.
Đây là lần đầu ta gặp nàng ta trong kiếp này.
Sau khi vào cung tụng kinh cho Hoàng thái hậu, nàng ta nhiều lần mời ta thưởng hoa trà.
Nhưng ta đều từ chối khéo.
Những đau khổ mà nàng ta gây ra cho ta trong kiếp trước quá sâu sắc, ta sợ mình sẽ bị căm hận nuốt chửng nếu gặp lại nàng ta.
Dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng, nhưng khi gặp nàng ta hôm nay, ta vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Nhân lúc mọi người không chú ý, ta lén ra ngoài hít thở không khí.
Khi vào khu vườn, ta gặp phải Bùi Thục.
Vẫn là bộ y phục màu trắng như ánh trăng, tao nhã và đẹp đẽ.
Vừa thấy hắn, ta muốn tránh đi.
Nhưng hắn lại gọi ta lại:
“Nhược Từ, ta có chuyện muốn nói với nàng.”