Thẩm Huệ Huệ mơ màng đẩy cửa nhà vệ sinh bước ra, vừa đi được vài bước đã bị một bác gái kéo lại.
"Úi giời ơi, Huệ Huệ, sao cháu còn ở đây?!"
Thẩm Huệ Huệ cố nén cảm giác buồn nôn, ngẩng đầu lên hỏi: "Bác Chu, có chuyện gì vậy ạ?"
"Bố mẹ cháu đang ly hôn đấy! Mẹ cháu muốn dẫn theo cả hai đứa, nhưng bố cháu không chịu, cuối cùng trưởng thôn phân xử, mỗi người nuôi một đứa!" Bác Chu sốt ruột nói. "Chị cháu đã về nhà rồi, giờ chắc đến nơi rồi, sao cháu còn lang thang ở ngoài này?"
"Cháu..."
"Thôi không nói nhiều nữa, nhanh chân lên, về nhà ngay đi." Bác Chu thúc giục. "Mẹ cháu bây giờ khác rồi, về bằng ô tô đấy. Về đến nơi, cháu ôm c.h.ặ.t c.h.â.n mẹ đừng buông, nhất định phải đi theo mẹ, đừng ở lại với bố trong làng này, hiểu không?!"
Thẩm Huệ Huệ bị bác Chu đẩy về phía trước, trong lúc hối thúc, cô nói lời cảm ơn rồi nhanh chân đi về phía nhà.
Tuy nhiên, sau khi rẽ qua một góc khuất, xác định bác Chu không nhìn thấy mình nữa, bước chân của Huệ Huệ chậm lại.
Cô đi càng lúc càng chậm, thong thả, trên mặt không chút vội vàng hay hoảng hốt, càng không nôn nóng về nhà tranh giành vị trí.
Bởi vì cô đã biết trước kết cục rồi.
Thẩm Huệ Huệ năm nay mười tám tuổi, là một tân sinh viên vừa thi đại học xong.
Kỳ nghỉ hè lớp 12, không bài tập, lại không thể đi chơi vì dịch bệnh, Huệ Huệ tìm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình gia tộc để g.i.ế.c thời gian.
Bối cảnh câu chuyện là thập niên 90, kể về một nữ chính xinh đẹp, quý phái, tính tình hiền lành tốt bụng, bị mọi phụ nữ ghen ghét, còn đàn ông thì ai cũng yêu chiều.
Thẩm Huệ Huệ không hứng thú với thể loại này, mới đọc mở đầu đã buồn ngủ rồi thiếp đi.
Nhưng không ngờ, khi mở mắt ra, cô lại tỉnh giấc trong thế giới tiểu thuyết, trở thành Thẩm Huệ Huệ mười lăm tuổi của thế giới này.
May mắn là, trong nguyên tác, tên Thẩm Huệ Huệ không hề được nhắc đến.
Cô chỉ là một nhân vật phụ vô danh.
Nhưng không may là, cô có một chị gái song sinh tên Thẩm Thiên Ân, chính là ác nữ phụ trong truyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong nguyên tác, vai diễn của ác nữ phụ không nhiều, xuất hiện đã là tiểu thư nhà giàu, ghen ghét nữ chính cao quý hiền lành, nhảy nhót như trò hề khiến ai cũng ghét.
Vì vậy, không cần nghi ngờ gì nữa, sau khi bố mẹ ly hôn hôm nay, Thẩm Thiên Ân sẽ được mẹ dẫn đi, trở thành tiểu thư hào môn.
Một cơn gió thổi qua, mây đen vô tình che khuất mặt trời, bầu trời dần tối sầm lại, có vẻ sắp có mưa lớn.
Phiêu Vũ Miên Miên
Thẩm Huệ Huệ vừa về đến gần nhà, từ xa đã thấy mười mấy người dân xúm xít trước cửa, vây kín như bát úp, ai nấy đều rướn cổ, cố gắng không bỏ sót một lời nào.
Làng Phúc Thủy là một ngôi làng nhỏ thuộc huyện nghèo, đến giờ vẫn chưa có điện.
Dân làng làm việc từ sáng đến tối, hoạt động giải trí lớn nhất mỗi ngày chính là tán gẫu.
Vợ chồng nhà họ Thẩm ly hôn, dưới sự phân xử của trưởng thôn, chia đôi hai đứa con gái song sinh, quả là một tin động trời mà dân làng không thể bỏ lỡ.
Lúc này, họ vừa nghe vừa bàn tán xôn xao, không khí vô cùng náo nhiệt.
"Tú Phân muốn dẫn cả hai đứa con đi?!"
"Cháu không thấy cái xe ô tô kia sao, bảnh lắm, đừng nói hai đứa, mười đứa cũng nuôi nổi!"
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tú Phân không phải bị bố mẹ bán cho Thẩm Dũng sao? Nhận tiền sính lễ xong, nhà Tú Phân biến mất luôn, Thẩm Dũng thấy cô ấy không có ai đỡ đầu, ngày nào cũng đánh, sao bây giờ lại..."
"Không biết nữa, nghe nói mấy hôm trước Thẩm Dũng lại đánh cô ấy, Tú Phân đến bệnh viện huyện bôi thuốc, rồi gặp một người đàn ông... kìa, chính là người lái xe đưa Tú Phân về đó..."
Mọi người nghe vậy, liếc nhìn chiếc xe ô tô đỗ không xa.
Lúc này, một người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, dù cách xa không nhìn rõ mặt, nhưng mái tóc hơi hoa râm vẫn lộ rõ tuổi tác.
Dân làng nhìn nhau, ai nấy đều hiểu ý.
Chắc chắn người đàn ông này đã phải lòng Tú Phân, muốn đến với cô ấy.
Dù trông ông ta có vẻ lớn tuổi, nhưng so với Thẩm Dũng vô tích sự, vẫn tốt hơn nhiều.
Chỉ cần có chiếc xe ô tô đó, lái đi khắp làng cầu hôn con gái nhà lành cũng được, huống chi là Tú Phân đã kết hôn và có con.
Hôm nay nếu là người khác vì đàn ông giàu có mà ly hôn, chắc chắn sẽ bị dân làng khinh bỉ.