Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Chương 20



Nhưng không sao, khéo mồm đả kích, cô ấy giỏi nhất chuyện này.

Thẩm Huệ Huệ ngay lập tức làm ra vẻ ngây thơ, kéo tay Tú Phân hỏi: "Mẹ ơi, người giúp việc là cái gì vậy ạ?"

Tú Phân đỏ mặt vì xấu hổ, nhưng khi nghe câu hỏi của con gái, vẫn gắng gượng giải thích: "Người giúp việc là người được người giàu thuê về nhà làm việc, thường phụ trách nấu ăn, dọn dẹp..."

"Ồ, có giống nô tài, tỳ nữ trong phim không ạ? Con nghe chị nói, những kẻ nô tài, tỳ nữ của nhà giàu hay ỷ thế hống hách, khinh người, chuyên làm những việc này." Thẩm Huệ Huệ nói.

Dì Trương đứng bên nghe câu nói của Thẩm Huệ Huệ, mí mắt giật giật, sắc mặt lập tức khó coi.

Con nhỏ này, câu đầu tiên hỏi "người giúp việc là cái gì", tạm coi như không cố ý.

Vậy câu thứ hai là ý gì?

Ỷ thế hống hách, khinh người, còn nô tài, tỳ nữ nữa???

Bây giờ là thời đại nào rồi, sao còn có người đem người giúp việc so sánh với nô tài, tỳ nữ?!

Dì Trương tự cho mình hơn hẳn Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ về mọi mặt.

Không thấy Tú Phân suýt nữa nhận nhầm bà là mẹ ruột sao?

Giờ Thẩm Huệ Huệ lại dám đứng trước mặt bà, coi bà như nô tài, tỳ nữ, thật là không biết trời cao đất dày.

Tuy nhiên, Dì Trương tự cho mình cao quý, không cần tranh cãi với một nhóc con.

Nhóc con không hiểu chuyện, nhưng Tú Phân hẳn phải biết sự khác biệt giữa người giúp việc và nô tài chứ?

Dì Trương nhìn Tú Phân, chờ bà giải thích.

Nào ngờ Tú Phân cũng chưa từng tiếp xúc nhiều với nghề này, hiểu biết của bà cũng chỉ qua phim ảnh, lập tức gật đầu xác nhận: "Đúng vậy."

Dì Trương: "..."

Đúng cái nỗi gì!

Hai kẻ nhà quê này, cố tình làm khó bà sao?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phiêu Vũ Miên Miên

Dì Trương tức đến nghẹn lời, định mở miệng giải thích rõ ràng cho hai người này: "Người giúp việc là một nghề nghiệp chính đáng—"

Nhưng Thẩm Huệ Huệ không cho bà chen lời.

Trong khi Dì Trương nói, Thẩm Huệ Huệ cũng cất giọng cao hơn, cắt ngang lời bà, giả vờ ngạc nhiên: "Vậy chúng ta đến đây để làm người giúp việc hả mẹ? Mẹ ơi, con không biết nấu ăn, con chỉ biết giặt quần áo, quét nhà... Nhưng con ăn rất ít, một bữa con có thể chia làm ba bữa ăn trong ngày, rất tiết kiệm, như vậy có được không ạ?"

Dì Trương đã lớn tuổi, giọng nói trầm.

Còn Thẩm Huệ Huệ đang ở độ tuổi chuyển giao từ trẻ con sang thiếu niên, giọng lại đặc biệt the thé.

Hai người cùng nói, giọng Thẩm Huệ Huệ gần như lập tức át hẳn giọng Dì Trương.

Thêm vào đó, Thẩm Huệ Huệ là con gái ruột, Tú Phân tự nhiên tập trung chú ý vào cô, chăm chú nghe con nói, hoàn toàn không để ý Dì Trương đang nói gì.

Nghe lời ngây thơ nhưng đầy hiểu biết của con gái, Tú Phân đau lòng đến mức tim như vỡ vụn.

Bà vội ôm lấy Thẩm Huệ Huệ, nhẹ nhàng nói: "Huệ Huệ ngoan, chúng ta không đến đây làm người giúp việc, con không cần làm gì cả."

"Vậy chúng ta đến đây làm gì ạ?" Thẩm Huệ Huệ tiếp tục hỏi.

Tú Phân mở miệng, nhưng im lặng mấy giây.

Bà nhìn quanh biệt thự xa hoa lộng lẫy.

Nếu năm xưa không có những biến cố kia, có lẽ bà đã lớn lên ở đây, và con gái bà cũng không phải sống khổ sở như vậy.

Một bữa ăn chia làm ba bữa, nghe mà đau lòng, đây là lời một đứa trẻ nên nói sao?

Nhưng ở Phúc Thủy thôn, Thẩm Dũng ham cờ bạc, nhà không có tiền, khó tránh khỏi cảnh đói no thất thường.

Có khi Tú Phân đi làm xa, không có thời gian ăn ngủ, càng không thể về nhà chăm sóc hai đứa con, Thẩm Thiên Ân và Thẩm Huệ Huệ phải tự tìm cách kiếm ăn.

Thiên Ân lanh lợi, còn có thể tạm no bụng, còn Huệ Huệ ngốc nghếch, những năm qua chắc thường xuyên bị đói.

Vì vậy, một cô gái mười lăm tuổi mà trông như mới hơn mười tuổi, người chỉ còn da bọc xương, đừng nói so với trẻ con thành phố, ngay cả trẻ con nông thôn bình thường cũng không bằng.

Lòng đau xót và cảm giác tội lỗi trào dâng, Tú Phân lập tức quên đi chút xấu hổ ban nãy, nhìn gương mặt gầy gò của con, bà nói ra câu trả lời trong lòng: "Huệ Huệ, đây là nhà của chúng ta, chúng ta không đến đây làm người giúp việc, mẹ đưa con về nhà rồi."

Thẩm Huệ Huệ vòng vo mấy câu hỏi, chính là để chờ câu trả lời này của Tú Phân.