Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Chương 23



Dì Trương với tay không trúng, thậm chí còn không chạm được vào gấu áo của Tú Phân. Bà ta sững sờ, lúc này mới quay đầu nhìn thẳng Tú Phân, chỉ thấy cô đang nghiêm nghị nhìn mình.

Tú Phân từng chữ một nói: "Dì Trương, Huệ Huệ là con gái của tôi, nếu dì có gì không hài lòng với nó, cứ nói thẳng với tôi. Nếu nó làm sai điều gì, dì cũng có thể chỉ ra, không cần phải vòng vo mắng nhiếc một đứa trẻ như vậy."

Dì Trương không ngờ, chỉ sau vài câu nói, người phụ nữ vừa rồi còn rụt rè, sợ sệt, giờ đã thay đổi hoàn toàn. Không những tránh tay bà ta, mà còn dám chất vấn.

Bà ta còn chưa kịp chê hai đứa nhà quê này bẩn thỉu nữa là! Mặc những bộ quần áo đã lỗi thời từ hơn chục năm trước, có chỗ còn vá víu... người ngợm bẩn thỉu, không biết từ cái hang cùng ngõ hẻm nào chui ra, trên người chắc chứa đầy vi khuẩn. Bà ta tốt bụng muốn kéo họ vào, vậy mà Tú Phân không biết điều, được voi đòi tiên.

Vừa rồi bị Thẩm Huệ Huệ chặn họng mấy câu, dì Trương đã tức giận lắm rồi, giờ thấy Tú Phân cũng không biết phải trái, bà ta liền cười nhạt nói: "Tú Phân, các người đến đây, chẳng phải là để sống sung sướng sao? Con gái cô không hiểu chuyện, ngăn cản không cho cô vào, cô không mắng nó, tôi thay cô nói vài câu, đó đều là vì cô tốt thôi."

Tưởng rằng Tú Phân nghe xong sẽ nhận ra lỗi của mình, nào ngờ cô ôm chặt con gái, không chịu nhượng bộ chút nào.

"Vậy là những lời Huệ Huệ nói không sai, nó cũng không làm gì sai, phải không?" Tú Phân hỏi.

Dì Trương bực mình nói: "Vấn đề nằm ở đó sao? Mấy người nhà quê này, sao không hiểu lời người ta nói vậy? Giờ đứng đây không chịu đi, thế nào, có nhà đẹp không ở, chẳng lẽ cô thật sự muốn quay về làng sao?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Ban đầu, Tú Phân vẫn còn do dự. Nhưng thái độ của dì Trương đã khiến cô hoàn toàn thất vọng.

Từ khi bước vào cổng, họ chạm vào hoa, dì Trương bảo hoa nhập khẩu từ nước ngoài. Dẫm lên hoa văn nổi, dì Trương bảo hoa văn đắt tiền. Trong ba người, dì Trương nói to nhất, Tú Phân nói nhỏ, Thẩm Huệ Huệ thì không cần nói, nhìn đứa trẻ sợ hãi thành ra thế nào rồi! Thế mà dì Trương lại bảo họ làm ồn người khác.

Không được chạm, không được đi, thậm chí không được nói. Đây nào phải nhà của họ, vào hoàng cung chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.

Vừa mới vào đã như vậy, ngay cả người giúp việc cũng có thể khinh thường họ, sau này sống sao nổi đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu chỉ có một mình, cô có thể vì miếng cơm manh áo mà nhẫn nhịn. Nhưng bên cạnh còn có đứa trẻ, lẽ nào để Huệ Huệ cùng cô sống cuộc đời không bằng cả người giúp việc?

Số cô không tốt, người ta nói gì cô cũng chấp nhận. Nhưng Huệ Huệ thể chất vốn yếu, nhiều người nghĩ nó không sống nổi, vậy mà nó vẫn lớn lên từng ngày. Ngay cả trời xanh cũng không thể cướp đi mạng sống của nó, con cô, người đã cố gắng sống đến mức này, rõ ràng là người có phúc khí nhất, sao phải chịu để một người lạ mặt vừa gặp đã chỉ tay mắng chửi?

"Tôi biết, dì không hoan nghênh chúng tôi, không muốn chúng tôi ở lại..." Tú Phân nói, "Không phải Huệ Huệ không có phúc, mà là tôi, Tú Phân, không có phúc, không đủ tư cách sống trong ngôi nhà như thế này."

Nói xong, Tú Phân cúi đầu nhìn Thẩm Huệ Huệ: "Huệ Huệ, mẹ nghe con, chúng ta rời khỏi đây, đi nơi khác."

Dứt lời, Tú Phân nắm tay Thẩm Huệ Huệ quay người rời đi.

Dì Trương không ngờ Tú Phân lại đi ngay lập tức, vừa định đuổi theo ngăn lại, nhưng khi nhìn thấy cánh cổng, bà ta chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức dừng bước, cười lạnh nhìn theo bóng lưng của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ.

Nghĩ kỹ lại, bao năm nay, bà ta gặp đủ loại người. Đặc biệt là mấy người nhà quê, bà ta hiểu rõ lắm.

Người xưa nói "núi cùng nước độc sinh ra kẻ tiểu nhân", chính là chỉ loại người như Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ.

Từ hang cùng ngõ hẻm nghèo khó bước ra, thấy được sự phồn hoa của thành phố lớn, cuối cùng cũng có cơ hội sống trong biệt thự, làm sao cam lòng quay về làng quê nhỏ bé?

Bây giờ đòi đi, chẳng qua là vì thể diện, muốn dẫm lên bà ta một cái thôi.

Chưa chính thức vào nhà đã bắt đầu ra oai phong chủ nhà, thật sự coi bà ta dễ bắt nạt sao?

Bà ta làm giúp việc hơn chục năm nay, hôm nay nếu bị hai kẻ nhà quê dọa cho sợ, thì mới thật là mất mặt.