Tòa biệt thự màu trắng nhìn từ bên ngoài đã toát lên vẻ sang trọng, tinh tế, nhưng khi cánh cửa mở ra, thiết kế bên trong càng khiến người ta choáng ngợp.
Vì diện tích rộng lớn, biệt thự được chia thành nhiều khu vực riêng biệt.
Phòng khách tòa nhà chính, như tên gọi, là nơi tiếp khách.
Tòa nhà nằm ở trung tâm biệt thự, tầng thấp, kết cấu đơn giản nhưng từng chi tiết đều thể hiện sự xa hoa.
Bước qua cửa chính, đầu tiên đập vào mắt là đại sảnh lấp lánh ánh vàng, dưới chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ là bộ sofa, bàn trà, tivi lớn… đầy đủ tiện nghi.
Đi lên cầu thang, tầng hai là nhà bếp và phòng ăn, tầng ba là sân thượng ngoài trời.
Lúc này, tivi trong phòng khách đang bật, phát sóng bản tin thời sự. Trên bàn trà trước sofa, trà đỏ đã được pha sẵn, có thể thưởng thức bất cứ lúc nào.
Lên đến tầng hai, đã có người đợi sẵn, chỉ chờ bốn người vào bàn là có thể dùng bữa tối.
"Đây là Lisa, đầu bếp của nhà tôi, từng học tập ở nước ngoài. Món Tây của cô ấy cực kỳ tuyệt vời, đặc biệt là sốt bí truyền dành cho bít tết, ai ăn cũng khen ngợi hết lời." Tô Chí Vũ giới thiệu.
Qua giọng điệu, có thể thấy mối quan hệ giữa Tô Chí Vũ và Lisa rõ ràng tốt đẹp hơn so với dì Trương.
Tô Chí Vũ lại nói với Lisa: "Lisa, đây là ba vị khách của tôi hôm nay. Vị này là dì Tú Phân, vị này là con gái của dì, Thẩm Huệ Huệ, còn vị này là Chu Phong Chu tiên sinh, người của nhà họ Hoắc…"
Lisa là một phụ nữ trẻ, mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, khuôn mặt trang điểm đậm theo xu hướng thời thượng, từ sơn móng tay đến son môi đều cùng tông màu. Dù nhan sắc bình thường nhưng toát lên khí chất riêng.
Cô đứng thẳng, hòa hợp hoàn hảo với không gian sang trọng của phòng ăn.
Trong khi đó, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ vẫn mặc những bộ quần áo cũ kỹ từ nông thôn, càng lộ rõ vẻ quê mùa. Dù là khách quý, nhưng họ thậm chí còn không bằng một đầu bếp, hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh xa hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm nhận ánh mắt của Lisa đổ dồn về phía mình, Tú Phân e thẹn cúi đầu, ngượng ngùng gửi đến cô một nụ cười.
Lisa nhìn hai mẹ con, cách ăn mặc của họ khiến người ta không thể không chú ý.
Nhưng không như dì Trương, cô không đến mức châm chọc hay nói lời khó nghe trước mặt họ. Gật đầu nhẹ với Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, ánh mắt Lisa cuối cùng dừng lại ở Chu tiên sinh.
Dù trước đây chưa gặp Chu tiên sinh, cũng không biết ông là ai, nhưng làm việc trong gia đình họ Tô, Lisa tự nhiên hiểu đôi chút về giới quyền quý.
Người từ nhà họ Hoắc bước ra, không ai là tầm thường. Dù không rõ Chu tiên sinh làm nghề gì, nhưng qua thái độ của Tô thiếu gia, có thể thấy ông mới là vị khách quan trọng nhất trong ba người.
Cô nói với Tô Chí Vũ: "Đầu bếp nhà họ Hoắc giỏi hơn tôi gấp ngàn lần, thiếu gia khen tôi như vậy, một lát nữa Chu tiên sinh ăn bít tết không vừa miệng, sẽ cười cho đấy."
Phiêu Vũ Miên Miên
"Không ngờ Lisa cũng có ngày thiếu tự tin như vậy. Vậy lát nữa nhờ Chu tiên sinh 'tha' cho nhé." Tô Chí Vũ nói, thấy Lisa đi lấy đồ ăn, cậu liền kéo hai chiếc ghế ra, mời Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ: "Dì Tú Phân, em Huệ Huệ, mời."
Tú Phân ngơ ngác nhìn Tô Chí Vũ.
Không hiểu cậu đang làm gì, cô chỉ biết bắt chước, kéo hai chiếc ghế khác ra, rồi ngước mắt nhìn Tô Chí Vũ, chờ đợi hành động tiếp theo.
Tô Chí Vũ thấy vậy bật cười: "Dì Tú Phân, trong nghi thức bàn ăn phương Tây, có truyền thống 'ưu tiên phụ nữ'. Cháu kéo ghế là để mời dì và em Huệ Huệ ngồi, dì kéo ghế làm gì vậy?"
"À… Ra là vậy." Tú Phân giật mình, vì xấu hổ mà mặt đỏ bừng, vội đẩy hai chiếc ghế về vị trí cũ, rồi dắt Thẩm Huệ Huệ vào bàn.
Vừa khi bốn người an vị, Lisa đã mang bít tết ra.
Dưới ánh đèn và nến, miếng thịt bò vừa được nướng xong còn bốc khói, lớp mỡ bóng loáng, khi rưới sốt lên, hương thơm lan tỏa ngào ngạt.
Nhưng Tú Phân ngạc nhiên khi thấy trên bàn không có đũa, mà chỉ có dao, nĩa và những thứ kỳ lạ khác.
Với người sống ở làng quê nghèo khó như Tú Phân, bít tết là thứ xa lạ, chưa từng được ăn, thậm chí chưa từng nghe tên.