Vừa rồi bị chất vấn về chỗ ngồi, tuy đã cứu vãn, nhưng chưa trả đũa.
Thấy có cơ hội, Tô Chí Vũ cũng lên tiếng:
"Huệ Huệ muội muội, đũa là dụng cụ truyền thống Hoa Quốc, bít tết là đồ Tây, em hiểu nghi thức Tây phương, sao lại ăn như vậy?"
Thẩm Huệ Huệ ngẩng đầu nhìn Tô Chí Vũ.
Tại sao ư? Đương nhiên là vì Tú Phân không biết dùng d.a.o nĩa, nên cô cầm đũa trước để làm mẫu, giúp bà có thể ăn ngay.
Họ từ Phúc Thủy thôn đến, ngồi xe mấy tiếng, cãi nhau với người giúp việc lâu như vậy, vào biệt thự lại đứng đợi Tô Chí Vũ và Chu tiên sinh, bụng đói cồn cào.
Bít tết dọn lên, Tô Chí Vũ và Lisa lề mề mãi, không cho Tú Phân uống nước, đây là chuyện người ta làm sao?
Với Thẩm Huệ Huệ, thế giới này hoàn toàn xa lạ, cô như một kẻ đứng ngoài quan sát.
Duy chỉ có Tú Phân, người có quan hệ huyết thống với thân thể này.
Nguyên thân có tình cảm với Tú Phân, và bà cũng đang cố gắng hết sức bảo vệ con gái.
Vì vậy, hiện tại người duy nhất Thẩm Huệ Huệ quan tâm, chỉ có Tú Phân.
Món bít tết này tuy không ngon, nhưng ít nhất cũng là thịt, có thể lấp đầy bụng đói.
Để Tú Phân có thể ăn sớm, trước những lời gượng gạo của Lisa và Tô Chí Vũ, Thẩm Huệ Huệ chọn không chấp nhặt, chỉ yêu cầu họ đưa đũa.
Cô chỉ muốn cùng Tú Phân yên tĩnh dùng bữa.
Nhưng không ngờ hai người này vẫn chưa chịu học, lại tự tìm đến để bị đánh mặt?
Đũa đã có, Tú Phân có thể ăn bất cứ lúc nào, Thẩm Huệ Huệ không còn lo lắng, lập tức nở nụ cười ngọt ngào với Tô Chí Vũ.
Tô Chí Vũ nhìn nụ cười đó, không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác bất an...
Không thể tiếp tục dùng bữa, Thẩm Huệ Huệ đành đặt d.a.o và nĩa xuống, chỉ giữ lại đôi đũa trên tay, rồi ngước mắt nhìn Tô Chí Vũ với vẻ tò mò: "Chí Vũ ca ca vừa nói, cô Lisa này là đầu bếp học tập từ nước ngoài về, phải không ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
C... cô ấy?!
Tiếng "cô" vừa thốt ra, Tô Chí Vũ chưa kịp phản ứng thì Lisa đứng bên đã suýt ngất đi vì tức giận.
Con nhà quê này gọi cô là gì cơ?
Cô ấy?!
Cô mới chỉ hơn hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi trẻ trung xinh đẹp nhất, Thẩm Huệ Huệ dám gọi cô là "cô" sao?!
Đối với một phụ nữ trẻ yêu cái đẹp, việc bị một cô gái khác gọi là "cô" trước mặt mọi người là điều không thể chấp nhận được.
Đặc biệt trong mắt Lisa, Thẩm Huệ Huệ bản thân cũng chẳng có nhan sắc gì, so với cô còn kém xa, sao dám gọi cô là "cô"?!
Lisa trừng mắt nhìn Thẩm Huệ Huệ, ánh mắt như muốn phun lửa.
Thẩm Huệ Huệ thầm cười lạnh.
Kính người thì người kính lại, thái độ Lisa vừa dành cho Tú Phân thế nào, giờ cô đáp trả y như vậy.
Nếu Lisa lịch sự hơn một chút, có lẽ Thẩm Huệ Huệ đã không khiến cô khó chịu đến thế.
Dù không nhìn thẳng nhưng ánh mắt giận dữ kia vẫn khiến cô giật mình, khẽ co người lại, lấy tay che nửa mặt như muốn tránh ánh nhìn của Lisa, rồi nói nhỏ nhưng đủ để mọi người nghe thấy: "Nghe nói quy định về trang phục của đầu bếp, trong khi nấu ăn không được trang điểm đậm, không để tóc xõa, không sơn móng tay..."
Lời vừa dứt, Lisa đang giận dữ bỗng giật mình, vội giấu bàn tay sơn móng đi.
Con nhà quê này lại biết cả điều này?!
Luật an toàn thực phẩm nước ngoài quy định, nhân viên tiếp xúc trực tiếp với thực phẩm phải mặc đồng phục, không để tóc xõa, không đeo trang sức lộ liễu, không để móng tay dài, cấm sơn móng...
Trong nước do điều kiện kinh tế còn lạc hậu, chưa có quy định chi tiết như vậy.
Nhưng Lisa khi xin việc đã dùng danh nghĩa "học tập từ nước ngoài".
Phiêu Vũ Miên Miên
Theo quy tắc, cô là đầu bếp Tây, chuyên nấu đồ Tây, người giàu thuê cô chính là vì sự chỉn chu, nguyên bản, muốn thưởng thức đồ Tây đúng chuẩn ngay tại Trung Quốc, nên dù ở trong nước, cô vẫn phải tuân thủ quy định nước ngoài.
Nhưng Lisa mới hơn hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi yêu cái đẹp nhất, tiền kiếm được đều dồn vào quần áo, mỹ phẩm, sơn móng.