Thay Đổi Người Thừa Kế

Chương 2



Tôi coi như đã hiểu rõ mọi chuyện.

Thứ quan trọng hơn cả mối quan hệ huyết thống, chính là lòng người.

Con dâu tôi cao ráo, xinh đẹp, ba con bé là giáo sư đại học, mẹ là một nghệ sĩ piano.

Hai đứa đều là bạn học nghiên cứu sinh, đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi vừa lứa.

Tôi đứng nép vào một góc, nhìn thấy chồng tôi, Tiết Lân.

Ông ta mặc bộ vest lịch lãm, trông vẫn còn rất phong độ và khỏe khoắn, không ai nghĩ ông ta đã gần bảy mươi tuổi.

Từ Thu Lộ mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, đeo chuỗi ngọc trai, khoác tay ông ta đầy tình tứ.

Tiết Lân nhìn thấy tôi, cau mày bước đến: "Cô có ý gì đây? Đây là đám cưới của con trai, cô đừng có mà làm trò hề ở đây!"

Ông ta nhếch mép khinh bỉ: "An Cẩn Hoa, tôi nghe con trai nói rồi, cô chẳng phải bà chủ công ty gì cả, chỉ là một mụ đàn bà nhà quê thôi!"

Ông ta cười lạnh: "Bao nhiêu năm rồi mà chẳng có chút tiến bộ nào. Dạy học ở cái vùng núi khỉ ho cò gáy nhiều quá, cái mùi nghèo hèn nó ngấm vào m.á.u rồi, có muốn rửa cũng không sạch.” 

“Để người quen nhìn thấy cũng không biết xấu hổ. Mau thu dọn đồ đạc rồi về nhà ngay đi. Ngày vui của con trai, cô đừng có ở đây mà mang lại xui xẻo!"

Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại, không biết phải mở lời ra sao.

Từ Thu Lộ nhìn tôi, ánh mắt vừa chứa đựng sự căm hận, vừa ngập tràn vẻ đắc thắng.

Bà ta hận năm xưa Tiết Lân đã chọn tôi.

Và bà ta càng đắc ý hơn khi bây giờ đã cướp được ông ta về tay mình.

Tiếng pháo nổ, tiếng pháo hoa rực rỡ vang vọng đến nhức óc, nhưng sâu thẳm trong lồng n.g.ự.c tôi lại đột nhiên tĩnh lặng đến lạ thường.

Con trai ruột tôi đã không cần, thì giữ lại ông già này cũng chỉ thêm bực bội mà thôi.

Mọi suy nghĩ khác đều biến mất, chỉ còn một lựa chọn.

"Tiết Lân, chúng ta ly hôn đi."

Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi một hồi lâu, rồi bật cười chế nhạo: "An Cẩn Hoa, bà đã sáu mươi lăm tuổi rồi, còn giở cái trò trẻ con này ra làm gì?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, chậm rãi nói từng chữ một: "Tôi không cần ông nữa."

Trong đáy mắt ông ta thoáng qua một tia hoảng hốt.

Chưa kịp nói thêm điều gì, họ đã nhanh chóng được mời lên những chiếc xe hơi sang trọng để di chuyển đến khách sạn.

Còn tôi, bị bỏ lại trơ trọi giữa con phố lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trước khi lên xe, con trai tôi còn không quên buông lời khinh miệt: "Mẹ mau về cái làng quê nghèo của mẹ đi, đừng có đến đây làm con mất mặt nữa."

Tôi chống chiếc gậy gỗ, đứng một mình trong cơn gió lạnh buốt. Tôi vẫy một chiếc taxi, rồi lặng lẽ đi theo sau đoàn xe.

Nó là đứa con tôi dứt ruột đẻ ra, là một sinh viên ưu tú mà tôi đã bao năm trời khổ cực nuôi dưỡng.

Khi con trai tôi một tuổi, nó ngồi trong chiếc gùi trên lưng tôi mỗi khi tôi đến lớp.

Khi con trai tôi hai tuổi, tôi ngồi bên cửa sổ chấm bài, lắng nghe tiếng nó gọi "mẹ".

Khi con trai tôi ba tuổi, tôi ngắm nhìn nó tung tăng đuổi theo những cánh bướm trên con đường làng.

Sau này, nó bị ba nó mang đi, và rồi hoàn toàn thay đổi.

Tận mắt chứng kiến nó hoàn thành hôn lễ, xem như tôi đã có thể khép lại một trang của nửa đời mình.

Con dâu tôi, Cố Giai Nam, thấy tôi xuống xe liền ân cần tiến tới đỡ tôi: "Dì ơi, dì là gì của Ký Minh vậy ạ?"

Con trai tôi trừng mắt giận dữ, đẩy mạnh tôi ra: "Em đừng để ý đến bà ta, bà ta chỉ là người giúp việc anh thuê thôi."

Quay đầu đi, nó dùng khẩu hình nguyền rủa tôi: "Đồ già c.h.ế.t tiệt, cút ngay!"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tôi không để tâm đến lời nó, lặng lẽ ngồi vào bàn tiệc. Ngay lập tức, con trai tôi xông đến kéo mạnh tôi đi.

"Bảo bà đi mà bà không hiểu tiếng người sao?"

Tôi nhét phong bao lì xì của An Kỳ Niên vào tay nó: "Đây là quà cưới mà anh trai con gửi tặng con."

Nó sờ soạng độ dày của phong bao, cười khẩy: "Chỉ có bấy nhiêu đây thôi à? Tôi không có anh trai!"

Nó vung tay ném mạnh phong bao, những tờ tiền giấy rơi vãi khắp sàn nhà.

Nó chỉ thẳng vào mặt tôi, cảnh cáo: "Bà cứ ngồi yên đấy cho tôi, xong đám cưới thì mau chóng biến đi. Nếu bà dám ăn nói lung tung với Giai Nam, đừng trách tôi không khách sáo!"

Tôi vịn vào chân, từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt từng tờ tiền lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bẩn, không muốn làm vấy bẩn tấm lòng của An Kỳ Niên.

Tôi gấp gọn những tờ tiền, cẩn thận bỏ vào chiếc túi áo khoác bên trong.

Thứ mà nó ghét bỏ vứt đi, lại là những thứ tôi trân trọng nâng niu.

Trong tiệc cưới, không có chỗ ngồi nào dành cho tôi, tôi chỉ có thể đứng lặng lẽ ở một góc.

Chân tôi đau nhức đến tê dại.

Khi đến phần nghi thức dành cho ba mẹ hai bên, con trai tôi lớn tiếng gọi Từ Thu Lộ là mẹ.

Từ Thu Lộ nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng bao nhiêu là vẻ phức tạp.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com