Thay Hồng Trướng, Kết Duyên Trăm Năm

Chương 2



3.

Ban đầu ta cứ ngỡ, phu nhân nghe tỷ tỷ nói những lời hồ đồ kia, nhiều lắm cũng chỉ nghiêm khắc quản thúc nàng.

Nào ngờ, ta chưa từng nghĩ tới — phu nhân lại thuận theo ý tỷ tỷ, chuốc ta say, đưa ta lên kiệu hoa thay nàng gả đi.

 

Trong phòng, đèn nến đỏ rực chập chờn, ánh lửa lay động trên nền lụa đỏ.

Ta cúi đầu nhìn bộ hỷ phục trên người, lòng chợt hiểu ra:

Mình đã bị ép thay tỷ tỷ xuất giá rồi.

 

Thế tử Lương vương cũng đâu phải kẻ ngu ngốc, chuyện "rút rồng thay phượng" như vậy, một khi bại lộ, tất gây họa lớn.

Đến lúc ấy, điều phụ thân lo sợ nhất... vẫn sẽ xảy ra thôi.

 

Chỉ là, những việc đó, liên quan gì đến ta?

 

Thư Hoa tự xưng là đích trưởng tử, từ trước đến nay khinh rẻ thân phận thứ xuất của ta.

Ngay cả một tiếng "tỷ" hắn cũng chưa từng gọi.

 

4.

Đêm ấy, ta nằm trên giường, suy nghĩ miên man tới tận khuya.

 

Trăng đã lên đến đỉnh trời, một vị công tử mặc hồng y, sắc mặt nhợt nhạt, được người dìu tới ngồi bên mép giường ta.

Hắn tuổi còn rất trẻ, ngũ quan tinh xảo tới mức có phần yêu mị, song thân thể lại yếu ớt như chưa dứt bệnh.

 

Đuổi lui đám hạ nhân, hắn tự tay vén chiếc khăn hồng trên đầu ta lên, lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu, bỗng dưng bật cười:

"Nàng thật xinh đẹp. 

Là đến thế thân phải không?"

 

Ta: …

 

Dù sự thật rành rành, nhưng nếu ngay lúc này thừa nhận, e rằng sẽ bị hỏi tội lập tức.

 

Thấy ta cúi đầu trầm mặc, thế tử hơi nheo mắt, bên má hiện ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt.

"Để ta đoán xem... 

Tỷ tỷ nàng không muốn gả cho một kẻ bệnh tật, nên mới sai nàng tới thay, đúng không?"

 

Từng chữ, từng lời — đều trúng phóc.

 

"Phịch" một tiếng, ta quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha thứ.

 

Thế tử lại đưa tay đỡ ta dậy, giọng điệu thản nhiên, chẳng hề trách cứ:

"Không cần thế. 

Ta mệnh chẳng còn dài, đợi khi ấy, nàng cứ tự do rời đi."

 

Thật là một người tốt!

Ánh mắt ta sáng bừng lên, cảm thấy con đường trước mặt cũng trở nên thênh thang.

 

Thế nhưng — ánh mắt ta vừa lóe sáng, đã thấy thế tử chậm rãi cởi mở y phục.

Vạt áo rộng mở, lộ ra xương quai xanh gầy gò cùng cơ n.g.ự.c mảnh khảnh, từng đường nét vừa thanh thoát vừa ẩn chứa sức sống.

 

Giọng hắn trầm thấp, từng từ từng chữ vang lên bên tai:

"Mẫu thân muốn ta thành thân, cũng là để cầu một người nối dõi."

"Nàng cũng biết, ta... chẳng còn bao nhiêu thời gian."

 

Lời vừa dứt, sắc đỏ đã nhuộm đẫm vành tai, rồi dọc theo đường nét xương hàm duyên dáng, chầm chậm lan xuống.

 

Thế tử nhìn ta, mỉm cười dịu dàng mà thành khẩn:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nàng có nguyện... sinh cho ta một đứa trẻ không?"

 

5.

Tự nhiên ta chẳng hề mong muốn chút nào.

Ai lại cam tâm để con của mình vừa chào đời đã chịu cảnh không cha?

 

Thế nhưng đời nào có chuyện bánh rơi từ trên trời xuống — nếu ta thẳng thừng từ chối, lỡ thế tử nổi giận, chỉ sợ kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì.

Nghĩ tới đây, ta vô thức siết chặt vạt áo, ấp úng đáp:

"Thiếp tuổi còn nhỏ, tới nay vẫn chưa từng có nguyệt sự."

 

Thế tử nghe vậy, ánh mắt thoáng trầm xuống, đôi mày dài cũng khẽ nhíu lại.

"Đích nữ nhà họ Phó năm nay vừa tròn mười sáu, nàng là muội muội, vậy hẳn... mười lăm?"

 

Ta khẽ lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười khổ:

"Không... thiếp mới mười bốn."

 

Sắc mặt thế tử lập tức tối sầm lại, ngay cả giọng nói cũng không nén được mà cao hơn mấy phần:

"Mới mười bốn?"

"Phụ thân nàng, quả nhiên chẳng ra gì!"

 

Lúc này, trăng đã lên cao giữa trời, nhưng đoàn người đưa dâu vẫn còn chưa rời khỏi phủ.

Thư Hoa thân là tiểu cữu gia, bị mọi người nâng ly chuốc rượu, giờ đã say mèm chẳng còn tỉnh táo.

 

Thế tử vốn đã gầy gò, sắc mặt tái nhợt, lúc này lại lạnh lẽo đến cực điểm, cả người toát ra vẻ đẹp tà mị như Tu La mặt ngọc.

Hắn đưa tay chỉ thẳng vào Thư Hoa đang xiêu vẹo ngồi đó, ra lệnh:

 

"Người đâu, làm cho hắn tỉnh táo lại."

 

Thị vệ lĩnh mệnh, rất nhanh mang tới một vại nước lạnh, dội thẳng lên người.

Bị nước lạnh xối xuống, Thư Hoa rét run cầm cập, men say cũng tan mất quá nửa.

 

Hắn lảo đảo đứng lên, miệng mắng oang oang:

"Đám chó các ngươi, dám thất lễ với ta?"

"Ta là em ruột của thế tử phi tương lai, là tiểu cữu gia của Lương vương thế tử đấy!"

"Hừ, các ngươi to gan thật!"

 

Thế tử khẽ cười khẩy, âm thanh nhẹ bẫng mà lạnh lùng.

Hắn dang rộng bàn tay thon dài, các đốt ngón tay nổi rõ dưới ánh nến như vẽ thành đường cong sắc lạnh.

 

"Phải để ta hỏi ngươi mới đúng."

"Nhà họ Phó các ngươi, dựa vào đâu mà đưa một đứa trẻ mười bốn tuổi tới thế thân?"

 

Lời vừa dứt, Thư Hoa như bị sét đánh, nhảy dựng lên, trừng mắt tròn xoe:

"Cái gì mà thế thân? Sao ta lại chẳng biết gì hết?"

 

Thế tử liếc nhìn hắn, hờ hững phẩy tay:

"Không biết thì để chính tỷ tỷ ngươi tự mình giải thích đi."

 

Dứt lời, hắn ra hiệu.

"Người đâu, bắt hắn xuống."

 

Rồi lại quay sang nhìn tiểu đồng đang quỳ dưới đất, thản nhiên hạ lệnh:

 

"Mau đưa tân nương thực sự đến đây."

"Bằng không — tiểu công tử các ngươi cũng chẳng cần trở về nữa."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com