Thay Hồng Trướng, Kết Duyên Trăm Năm

Chương 6



12.

Trong thư phòng, mùi trầm hương nhẹ nhàng lan tỏa.

Thế tử tay cầm một cuốn sách, chăm chú đọc.

Ánh nắng ngoài cửa lúc sáng lúc mờ, chiếu lên gương mặt hơi tái nhợt của hắn, nhuộm một tầng sắc vàng nhàn nhạt, trông càng thêm tĩnh lặng.

 

Ta không muốn quấy rầy, vốn định đợi một lúc rồi quay lại.

Nào ngờ, thế tử đã buông sách xuống, mỉm cười hỏi:

"Sao thế, A Ngọc?"

 

Một câu hỏi nhẹ nhàng ấy, lại khiến nỗi bất an trong lòng ta càng dâng lên.

Ta đành cắn răng, thấp giọng nói:

"Thư Ngọc còn nhỏ tuổi, không thể vì phu quân nối dõi."

"Nguyện chọn cho phu quân một tiểu thư xuất thân tốt, làm thiếp, giải nỗi lo trước mắt."

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Ta cứ ngỡ, mình biết thời thế như vậy, hẳn sẽ khiến thế tử hài lòng.

Nào ngờ, thế tử nhìn ta chằm chằm hồi lâu, rồi bất chợt phất tay áo rộng, hất đổ toàn bộ bút mực, giấy nghiên, trà cụ và bình hoa trên bàn, rơi vỡ đầy đất.

Ngay sau đó, hắn cúi người, một tay nâng đầu ta, một tay ép ta ngả xuống mặt bàn ngọc lạnh lẽo, giọng trầm xuống, mang theo vẻ không vui:

"Phu nhân quả thật hiền lương — mới vào cửa mấy ngày đã nghĩ đến chuyện nạp thiếp cho ta?"

 

"Chỉ là vì phụ thân mẫu thân chàng, cũng cần có người nối dõi..."

Ta khẽ nắm lấy bàn tay đang giữ mình, cố gắng nói bằng giọng dịu dàng mà chân thành.

 

Ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt thế tử — nửa cười nửa không, đầy vẻ giễu cợt.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng ta bỗng trào lên một nỗi ấm ức.

Rõ ràng là ta đang vì hắn mà suy nghĩ, vì sao hắn lại giận ta?

 

"Ta chỉ cần hài tử do nàng sinh."

"Những đứa khác — ta không nhận."

 

Sau một hồi im lặng, thế tử giữ chặt lấy ta, vừa cúi đầu hôn ta, vừa lạnh giọng tuyên bố:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đem Ninh cô nương trả về đi."

"Trong phủ này, không có Ninh di nương, cũng sẽ không có bất kỳ ai khác."

 

13.

Thế tử đã nói thẳng ra như vậy, ta cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải tính đường khác.

 

Trước hết, thế tử cưới ta, vốn chỉ là để lưu lại huyết mạch.

Trước mặt cha mẹ, cùng ta diễn trò phu thê ân ái, cũng chỉ để họ yên lòng.

Suy ra, chuyện thế tử không chịu nạp thiếp, tám phần cũng vì lý do đó, chưa hẳn là động lòng với ta thật sự.

 

Cho nên, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho thế tử, đợi thân thể hắn hồi phục khỏe mạnh, tự nhiên sẽ không còn gấp gáp gì chuyện lưu hậu nữa.

Hắn có thể lựa chọn một người hắn thực lòng yêu thương, cùng nhau bạc đầu răng long.

Còn ta — cũng có thể thản nhiên rời đi, tự do tự tại.

 

Chỉ là... bệnh của thế tử, đến cả Thái y cũng bó tay, ta thì có thể làm được gì?

 

"Ngọc nhi đang nghĩ gì mà thất thần vậy?"

Một bàn tay trắng bệch, không một tiếng động, nhẹ nhàng đặt lên vai ta, làm ta giật mình kinh hãi.

 

Thấy ta hoảng hốt, thế tử khẽ nheo mắt, bật cười đầy thích thú.

Khi hắn buông tay ra, đầu ngón tay vô tình lướt qua mu bàn tay ta — lạnh buốt, tựa như chạm vào một phiến ngọc lạnh.

 

Ta cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

 

Năm xưa, khi phu nhân sinh Thư Hoa, vì xuất huyết quá nhiều, suýt chút mất mạng, may mà cứu được, nhưng thân thể tổn hao nghiêm trọng.

Một thời gian dài, sắc mặt bà luôn tái nhợt, tay chân lạnh giá.

Mỗi lần phu nhân muốn ôm ấp tỷ tỷ, Thư Ninh luôn kêu lạnh, né tránh.

 

Sau đó, có một vị lang trung đến phủ làm khách, nhân tiện kê cho phu nhân một phương thuốc chuyên trị chứng bệnh hậu sản, dùng xong quả nhiên dần dần hồi phục.

Bệnh trạng của thế tử... lại có mấy phần tương tự như năm đó.

Biết đâu, bài thuốc ấy cũng có thể hữu ích với hắn!

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com