Trong đó có một cành đào nặng trĩu còn nghiêng nghiêng dài ra ngoài.
Chỉ thiếu một chút nữa là tiến vào bên trong khung cửa sổ.
Cách khung cửa sổ, xuyên qua ánh trăng, hoa khẽ rơi.
Tô Đào đang ngồi ở trên giường gần khung cửa sổ, nàng dựa vào khung cửa sổ thưởng thức hoa đào.
Đập vào mắt nàng đúng là mùi thơm của hoa đào, giống như là nàng đang ở trong biển hoa vậy.
Nàng khoát tay là có thể với tới cành đào nghiêng nghiêng kia.
Thật sự quá đẹp, giống như là một giấc mơ vậy.
Tô Đào không nhịn được cảm thán một câu.
Dù là nàng là một nhỏ tham tiền, cũng quyết định không cho thuê thôn trang này nữa.
Nàng quyết định rồi, sau này mỗi năm hoa đào nở, nàng và Lục Tễ sẽ đến đây ở.
Tuyết Liễu hầu hạ ở bên cạnh cũng không nhịn được cảm khái: "Hầu gia quả là đã tốn nhiều tâm tư."
Không chỉ là phía sau vườn, ngay cả viện bên ngoài cũng có đủ loại hoa đào.
Quả thực là vườn đào được giấu kỹ.
Trong tên của phu nhân còn có một chữ "Đào", đúng là Lục Tễ đã phí không ít tâm tư.
Khóe môi Tô Đào không nhịn được nhếch lên.
Lục Tễ xưa nay quả thực rất nghiêm túc, lại có chút bảo thủ.
Nàng thật sự không ngờ, Lục Tễ có thể làm ra chuyện như vậy .
Chẳng qua với nàng mà nói, điều này thật sự là niềm vui bất ngờ.
Nói lên Lục Tễ, Tô Đào chợt nhớ tới một việc: "Phu quân đâu rồi?"
Lúc nàng tắm Lục Tễ còn ở trong phòng, sao nàng tắm xong Lục Tễ đã không thấy tăm hơi.
Tuyết Liễu trả lời: "Hình như là có việc gấp, Hầu gia đã đi thư phòng rồi ạ."
Tô Đào: "..."
Nàng sớm nên nghĩ tới!
Tô Đào có chút tức giận.
Rõ ràng đã nói rồi, lần này tới ở vài ngày đừng vội công sự, hai người nghỉ ngơi thật tốt.
Thật không ngờ, ngày đầu tiên còn chưa tới đêm, Lục Tễ đã phá hỏng quy củ này rồi.
Tô Đào nhếch cánh môi.
Nàng nghĩ chắc lát nữa Lục Tễ mới có thể trở về, nàng cũng không thể ngồi không, sẽ cảm thấy có chút nhàm chán.
Tô Đào liền nói: "Tuyết Liễu, ngươi đi lấy quyển thoại bản ta chưa xem xong ra đây."
Xem thoại bản là hứng thú gần đây của Tô Đào.
Vì có một ngày, nàng và Giang Nguyệt Ngâm cùng đi dạo hiệu sách nên phát hiện ra.
Cũng là lần đi dạo hiệu sách đó, Tô Đào mới phát hiện, thời đại này thoại bản đã rất phát triển.
Thể loại gì cũng có, từ thần tiên yêu quái, hồ ly tinh, lại có cả thể loại về thiên kim tiểu thư gì đấy.
Quả thực là cái gì cần có đều có!
Tô Đào giống như là mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới, liên tiếp mua mấy quyển thoại bản hay trở về, thời gian nhàm chán nàng sẽ xem thoại bản giết thời gian.
Tuyết Liễu: "Vâng."
Tuyết Liễu rất nhanh đã cầm quyển thoại bản tới.
Tô Đào cầm thoại bản xem.
Nàng đọc trong thoại bản, nam nữ chính tình đầu ý hợp, đáng tiếc hai nhà vốn có cừu oán, không đồng ý hai người đến với nhau.
Tô Đào thấy nhân vật nam chính lén lút đến bên ngoài khuê phòng nữ nhân vật chính, gặp riêng nữ nhân vật chính bày tỏ nỗi lòng.
Đọc đến đoạn quan trọng, Tô Đào chợt nghe thấy giọng của Lục Tễ: "Niên Niên, nàng đọc gì đó?"
Tô Đào xem nhập thần, căn bản không có chú ý tới Lục Tễ đang hỏi gì, vô thức trả lời: "Thoại bản đó."
Nàng nói xong mới ý thức rằng Lục Tễ trở về rồi.
Tô Đào ngước mắt nhìn qua, quả nhiên Lục Tễ đứng ở bên ngoài cửa nhìn nàng.
Lục Tễ bật cười, mấy ngày gần đây hắn thường thấy Tô Đào xem thoại bản, nhất định là nàng đã mê mẩn nó rồi.
Lục Tễ định nói chuyện, chỉ thấy Tô Đào để thoại bản xuống, sau đó quay mặt, không nhìn tới hắn.
Trong lòng hắn nắm chắc, Tô Đào có chút tức giận, dù sao hắn lại làm trái với thỏa thuận rồi.
Lục Tễ nói: "Niên Niên, ban nãy thật sự là công vụ quan trọng, nhưng ta cam đoan, hai ngày tới ta nhất định không bỏ nàng đi nữa."
Từ trước đến nay Lục Tễ là người thành thật lại nghiêm túc, thấy Tô Đào không để ý tới hắn, hắn lại giải thích, nói đây là công vụ gì, quan trọng đến cỡ nào, hắn phải giải quyết an bài như thế nào.
Vừa nhắc tới, hắn lại thao thao bất tuyệt, đều là mấy chuyện Tô Đào nghe không hiểu lắm.
Tô Đào nghe đến nỗi đầu choáng luôn, nàng ghét nhất nghe mấy thứ công vụ này, nàng vội vàng nói: "Được rồi, ta biết rồi."
Coi như là nàng thua.
Nhưng trong lòng Tô Đào cũng biết rõ, việc chính sự trọng yếu, nàng sẽ không làm loạn với Lục Tễ.
Thuyết phục bản thân, nàng cũng không tức giận nữa, chỉ là có chút tính toán mà thôi.
Tô Đào quay đầu lại.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, ánh trăng như bạc rơi trên người Lục Tễ.
Lục Tễ vốn rất đẹp, giữa lông mày lại có vài phần lành lạnh.
Hắn đứng ở trước hoa đào quả thực là lang quân như ngọc.
Tô Đào nhớ tới một câu, Hàn Giang Nguyệt.
Câu này quả thực là dành cho Lục Tễ.
Tô Đào mấp máy cánh môi.
Trước nàng còn chưa thích Lục Tễ, đã cảm thấy Lục Tễ vô cùng đẹp, hoàn toàn là kiểu mà nàng ưa thích.
Hiện tại Lục Tễ đã thành phu quân của nàng.
Có phu quân đẹp như vậy, nàng cũng đã rất hài lòng rồi.
Bình thường nàng và Lục Tễ cãi nhau, nhìn thấy gương mặt này, cũng hết giận hơn phân nửa rồi.
Tô Đào nghiêm túc ho khan.
Đã như vậy, nàng sẽ tạm thời tha thứ cho Lục Tễ.
Lục Tễ phát hiện ánh mắt xinh đẹp của Tô Đào chuyển động, không biết lại đang nghĩ cái gì .