Dưới ánh nến mông lung, bên trên rải đầy bọt nước.
Tô Đào không còn một chút sức lực, Lục Tễ ôm nàng từ trong thùng tắm đi ra.
Giằng co một lần, xiêm y của Tô Đào đều ướt đẫm, nhưng hiện tại nàng không quan tâm đến chuyện này.
Tô Đào xấu hổ dựa mặt vào ngực Lục Tễ, không dám nhìn bọt nước xung quanh thùng tắm.
Nơi đây biến thành như vậy, hạ nhân đến dọn dẹp có thể nhìn thấy.
Đến lúc đó chẳng phải là họ sẽ biết rõ nàng và Lục Tễ ở chỗ này làm cái gì rồi...
Đều do Lục Tễ đáng ghét, lại làm ở chỗ này!
Tô Đào oán hận trừng Lục Tễ một cái, nhưng ngay cả khi trừng hắn, ánh mắt nàng vẫn ngập nước, mang theo e lệ, chẳng những không làm cho người ta sợ, ngược lại còn mê hoặc người ta hơn.
Lục Tễ lấy váy bọc người Tô Đào, quấn Tô Đào lại chặt chẽ: "Niên Niên, ta ôm nàng trở về nhé."
Tô Đào gật đầu.
Xiêm y nàng ướt đẫm, lại không mang đồ để thay, chỉ có thể đi trở về như vậy.
Phòng tắm cách nhà chính không xa, đi vài bước đã đến.
Dọc đường đều có nha hoàn hầu hạ, Tô Đào không dám ngẩng đầu, giấu đầu ở trong lồng ngực Lục Tễ, giống như làm như thế thì người khác sẽ không biết gì.
Mãi cho đến khi tiến vào gian trong, Lục Tễ mới đặt Tô Đào ở trên giường.
Xiêm y Tô Đào vẫn còn dính nước, tóc cũng ướt sũng phủ xuống bờ vai.
Giữa lông mày còn có vẻ đẹp tinh khiết, thật sự là thấy mà yêu, mê hoặc lòng người.
Lục Tễ cho tất cả người hầu lui ra, sau đó tự mình thay xiêm y bị ướt cho Tô Đào, cầm khăn sạch lau người cho Tô Đào.
Lau khô người xong, Lục Tễ lại giúp Tô Đào thay y phục sạch sẽ.
Tô Đào vẫn không nói một câu.
Nàng thật sự rất thẹn thùng, không muốn cho nha hoàn nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy.
Nếu như thế, vậy để Lục Tễ giúp nàng là được rồi.
Đợi làm mọi thứ xong, Lục Tễ cũng ngồi xuống giường.
Ban nãy trong thùng tắm, Tô Đào bị giày vò quá sức.
Chân nàng cũng mềm ra, không muốn nhúc nhích, chỉ muốn nằm ở trên giường.
Lục Tễ ở một bên nói: "Niên Niên, tóc nàng vẫn còn ướt, nàng ngồi dậy lau đầu trước đi."
Tuy nói hắn giúp Tô Đào lau đầu, nhưng tóc Tô Đào lại dày, phải lau rất lâu mới có thể khô được.
Tô Đào không muốn trả lời Lục Tễ, nàng quay mặt qua chỗ khác.
Theo động tác của nàng, tóc đen còn mang theo hơi nước lướt nhẹ qua đầu vai.
Vai của Tô Đào tinh tế mượt mà, xiêm y lại có chút rộng, thuận theo nhìn sang có thể thấy nơi phập phồng /đẫ/y đà kia.
Trái tim Lục Tễ không khỏi lại nhảy một cái.
Kỳ thật hắn còn chưa thoả mãn.
Ban nãy trong phòng tắm, tuy rằng hắn được như ý, nhưng khó tránh khỏi kiêng dè, lại không dám dùng sức, vì vậy không được tận hứng.
Lục Tễ cúi người, nhẹ nhàng hôn môi Tô Đào.
Tô Đào: "Lục Tễ, chàng..."
Chữ "chàng" còn chưa nói xong, Lục Tễ đã hôn lên môi nàng.
Nụ hôn này dùng đủ lực, không bao lâu, cái lưỡi Tô Đào đã tê rần, đầu óc cũng choáng váng.
Giọng Lục Tễ khàn khàn: "Niên Niên..."
Tô Đào hừ nhẹ lên tiếng.
Đầu ngón tay tinh tế của nàng vô thức nắm lấy áo ngủ bằng gấm.
Tay Tô Đào vô cùng đẹp, đốt ngón tay rõ ràng, trắng nõn như ngọc, bụng ngón tay lộ ra màu hồng.
Hình ảnh ngón tay bắt lấy áo ngủ thật sự là mê người đến cực điểm.
Lục Tễ chỉ cảm thấy máu nóng trong hắn càng chảy nhanh hơn.
...
Lúc Tô Đào tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi.
Trời sáng choang, cánh hoa đào nghiêng nghiêng ở khung cửa sổ trong gió mát hơi lay động.
Bên cạnh Tô Đào trống rỗng, hiển nhiên là Lục Tễ lại đi luyện võ rồi.
Tô Đào chôn mặt ở trong gối.
A..., buổi tối hôm qua thật sự là quá mê loạn rồi...
Lại nằm một hồi lâu, Tô Đào tỉnh táo lại rồi, nàng mới dậy rửa mặt mặc xiêm y.
Đợi nàng sửa soạn xong, Lục Tễ cũng trở về.
Hai người cùng dùng đồ ăn sáng.
Ngày hôm qua bị giày vò từ chạng vạng tối đến nửa đêm, Tô Đào thật sự rất mệt mỏi, bây giờ nàng rất đói.
Lục Tễ gắp cho nàng một cái bánh bao.
Tô Đào vốn có ý định ăn ít để giảm béo nhưng bây giờ cũng không nhịn được nữa rồi.
Nàng cúi đầu xuống cắn một miếng bánh bao nhỏ.
Lục Tễ bật cười: "Niên Niên, có muốn ăn thêm một cái hay không?"
Tô Đào kiên quyết lắc đầu : "Không được."
Đừng tưởng rằng nàng không biết Lục Tễ đang có ý định gì!
Nàng còn nhớ rõ lời hắn nói buổi tối hôm qua trong phòng tắm.
…, tại sao nàng lại nhớ tới buổi tối hôm qua rồi...
Tô Đào quyết định không nói chuyện với Lục Tễ nữa, hai người yên ổn ăn xong một bữa cơm.
Sau khi ăn xong, Lục Tễ muốn Tô Đào cùng đi tản bộ với hắn.
Tô Đào vốn không muốn đáp lời Lục Tễ, nhưng vừa nghĩ tới buổi sáng đã ăn nhiều, cảm giác day dứt trong lòng lại tăng.
Xoắn xuýt xong, nàng vẫn theo chân Lục Tễ đi tản bộ.
Đi đi lại lại nhiều chút, nếu không lại mập.
Hai người chậm rãi tản bộ trong rừng đào.
Chỉ tiếc Tô Đào đã đánh giá cao thân thể của mình.
Buổi tối hôm qua giằng co lâu như vậy, hiện nay lại tản bộ, thật sự là Tô Đào không kiên trì nổi.
"Không được, phu quân, chúng ta trở về đi."
Nàng phải nghỉ ngơi một chút.
Lúc này Tô Đào có chút hối hận, sớm biết như vậy nàng đã để cho Lục Tễ đi bận chuyện công vụ rồi.
Một khi Lục Tễ bận rộn, hắn sẽ không có thời gian hồi phủ, tất nhiên không có sức lực làm loạn với nàng.
Bây giờ hay rồi, cả ngày Lục Tễ chỉ nghĩ cách bắt nạt nàng.
Tô Đào cảm thấy nếu tiếp tục như vậy nữa, nàng sẽ bị Lục Tễ hút cạn tinh lực.
Lục Tễ bật cười: "Được."
Hai người cùng trở về phòng.
Tô Đào còn cho người ôm Tuyết Cầu tới.
Đúng lúc, chơi với Tuyết Cầu là một lựa chọn tốt, không cần phải động đậy mà còn thú vị.
Tuyết Cầu là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Nó không cắn người, cũng rất gần gũi với mọi người.
Nó vừa nhìn thấy Lục Tễ và Tô Đào thì vây quanh hai người, còn nằm ở trên giường, lộ ra lông xù tròn vo phía sau lưng, muốn cho hai người vuốt lông của nó.
Lục Tễ đưa tay, vuốt ve nó từng cái một.
Tuyết Cầu giống như là rất thoải mái, phát ra tiếng gầm gừ nhẹ nhàng.
Tô Đào ở một bên thấy thật đáng yêu, nàng thầm nghĩ đáng tiếc, không thể lưu lại hình ảnh này.
Lúc ấy, Tô Đào đột nhiên nghĩ ra.
Đúng, nàng có thể vẽ tranh mà, có thể vẽ Tuyết Cầu.
Tô Đào luôn trực tiếp như vậy, muốn làm cái gì thì làm.
Nàng cho người chuẩn bị giấy, sau đó bắt đầu vẽ tranh.
Chỉ tiếc, tưởng tượng không tồi, thực tế lại...
Vì Tô Đào không học vẽ tranh bằng bút lông, kỹ năng vẽ tương đối bình thường.
Về phần nguyên thân, nàng ấy cũng không thích đọc sách vẽ tranh.
Kết quả là, nàng vẽ ra một cái... Nhìn như là đồ vật?
Lục Tễ muốn đi qua xem, Tô Đào vội vàng gấp giấy Tuyên Thành lại: "Lần này không vẽ đẹp lắm."
Tô Đào thật sự chột dạ vô cùng.
Nàng thầm nghĩ sau này nàng có thể phải học thêm một bộ môn nữa rồi, luyện chữ vẫn không đủ.
Đúng lúc nàng ở trong nội trạch, rảnh rỗi không có gì làm, có thể khám phá thêm nhiều thú vui nữa.
Lục Tễ tất nhiên là biết rõ suy nghĩ của Tô Đào, hắn giả vờ chưa phát hiện ra gì: "Vẽ kém hơn cả ta sao."
Tô Đào: "Phu quân, chàng biết vẽ sao?"
Nàng thật sự không biết chuyện này, Lục Tễ lại có nhiều tài nghệ khi không ở cùng nàng.
Lục Tễ ho nhẹ một tiếng: "Trước kia ta có học một chút."
Tô Đào vội vàng nhường án thư cho hắn: "Vậy phu quân tới vẽ đi."
Tô Đào lại ở một bên nhìn.
Chỉ chốc lát, một Tuyết Cầu sống động xuất hiện trên giấy Tuyên Thành.
Rất rõ ràng, cái này không chỉ là học một chút, đây phải là tương đối có kỹ năng vẽ.
Tô Đào có chút kinh ngạc: "Phu quân, chàng học khi nào vậy?"
Nếu nàng nhớ không lầm, không phải là Lục Tễ đã sớm dấn thân vào quân doanh sao, trong quân doanh còn dạy cái này hả?
Lục Tễ lặng lẽ nói: "Học ở tông học của Lục thị đấy."
Khi còn bé, hắn từng học ở Lục thị một thời gian, cũng học vô cùng tốt, nhưng vì giấu dốt, nên không cho người khác biết mà thôi.