Thê Chủ, Đừng Giận

Chương 1: Sau này ta không đánh ngươi nữa, được không? (1)



Vừa mở mắt ra đã thấy một người đàn ông đang quỳ trong phòng mình.  

Thấy tôi tỉnh lại, anh ta giơ cao cây roi qua đầu rồi đưa về phía tôi: "Mời thê chủ trách phạt."  

Tôi lập tức tỉnh táo hẳn.  

Nhìn kỹ lại diện mạo của anh ta… 

Lông mày sắc nét, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, kết hợp với bộ quân phục liên bang thẳng tắp, hormone nam tính tràn ngập, khiến người ta chỉ cần nhìn thêm vài lần là tim đập rộn ràng, mặt đỏ bừng.  

Trông hệt như nam chính cường tráng trong tiểu thuyết.  

Tôi còn đang chìm đắm trong nhan sắc ấy thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh ta. Đôi mắt xanh thẳm, trên đầu còn dựng lên một đôi tai sói lông xù.  

Hả?  

Tai sói?  

Tôi lập tức đờ người.  

Tối qua tôi thức khuya đọc một bộ truyện Mary Sue về thế giới thú nhân, kể về nữ chính có một dàn chín ông chồng xoay quanh mình, chuyện tình yêu ngọt ngào xen lẫn yếu tố 18+.  

Nhưng tình huống hiện tại này rõ ràng cho thấy tôi không xuyên thành nữ chính. Mà là xuyên thành nữ phụ độc ác trùng tên với mình trong sách.  

Trong truyện, không những tôi ngày ngày ngược đãi thú phu của mình mà còn cấu kết với gian phu để hãm hại anh.  

Cuối cùng kế hoạch bại lộ, tôi bị anh – kẻ đã hắc hóa – tự tay g.i.ế.c chết, xé xác thành từng mảnh.  

Sau đó là trong lúc anh đau khổ tuyệt vọng, anh gặp nữ chính, được cô ấy cứu rỗi rồi trở thành một thành viên trong nhóm nhân vật chính.  

Lấy lại tinh thần, nhìn cây roi trước mặt, tôi thực sự có chút không dám nhận. Cố gắng nhớ lại cốt truyện trong đầu, cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Hôm qua nguyên chủ đến Thanh Phong Quán uống rượu giải trí đến tận ba giờ sáng mới về.  

Mặc Bạch đã chờ cô ta ở phòng khách suốt cả buổi, vì lo lắng nên mới khuyên một câu, bảo cô chú ý nghỉ ngơi. Kết quả, nguyên chủ nghe xong liền nổi trận lôi đình.  

Mắng Mặc Bạch một trận tơi bời, sau đó bắt người chồng thú nhân hay ghen này quỳ đến sáng để kiểm điểm. Hoàn toàn không để tâm đến việc ban ngày anh ta còn phải đi làm.  

Thấy tôi mãi chưa nhận lấy cây roi, Mặc Bạch cẩn thận ngước đôi mắt xanh lên, nghi hoặc nhìn tôi một cái, như thể đang nghĩ sao tôi vẫn chưa đánh anh ta.  

Bộ dạng thận trọng đó ngoan ngoãn đến cực điểm. Tạo nên một sự đối lập mạnh mẽ với ngoại hình của anh ta.  

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tôi bỗng nhiên cảm thấy đau lòng. 

Gặp phải một thê chủ độc ác như vậy, đúng là bất hạnh.  

Cũng khoảnh khắc đó, trong lòng tôi dâng lên một tia hy vọng… nếu bây giờ tôi đối xử tốt với anh, liệu có thể thay đổi kết cục?  

Liệu có thể quay về thế giới ban đầu?  

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com