Nhưng rồi… Khương Lục đồ thành, sát tiên, phạm vào tội nghiệt tày trời.
Sư huynh rời khỏi Thiên Giới, trở về căn nhà trúc năm nào, ngồi bên bờ suối suốt một ngày một đêm.
Trong tay hắn, nắm chặt chuôi kiếm có tua rua mà ta và Khương Lục đã cùng nhau bện tặng hắn thuở còn bé.
Lúc đó, ta đã bước lên Thần Giai, đánh mất mọi ký ức và tình cảm đối với Khương Lục, hoàn toàn không hiểu vì sao sư huynh lại do dự đến vậy.
Ta chỉ lạnh lùng thúc giục hắn đi g.i.ế.c tên ma đầu ấy.
Sư huynh ngẩng đầu nhìn ta, từ vẻ khó tin chuyển thành một cái chau mày nặng trĩu.
Khi ấy, huynh ấy đã nhận ra rằng—
Hai đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn, đều đã xảy ra chuyện rồi.
Nhưng huynh ấy không còn thời gian để có thể chậm rãi giải quyết mọi chuyện nữa.
Huynh ấy đã cùng ta phong ấn Khương Lục,
Rồi lại dùng chính mạng sống của mình để bố trí trận pháp, lưu lại một đường sinh cơ.
Huynh ấy biết, một đường sinh cơ ấy để lại cho Khương Lục, có lẽ…
Có thể cứu vớt lại cả hai đứa trẻ của huynh ấy.
“Ai cần hắn cứu chứ…”
“Đồ ngốc… Ta mới không thèm cảm kích hắn đâu!”
Khương Lục siết chặt nắm tay, trong mắt ánh lên những tia sáng phức tạp.
Dường như là hận thù, mà cũng dường như là một thứ cảm xúc nào đó khác.
Nhưng sư huynh không còn thời gian để có thể chờ đợi hắn thốt ra một lời tốt đẹp nào nữa.
Dẫu sao, đây cũng chỉ là một mảnh tàn hồn do sư huynh lưu lại trong trận pháp mà thôi.
Nếu như ta không nhớ ra lời dặn dò của huynh ấy trước khi thần diệt,
Thì chỉ có thể trông chờ vào mảnh tàn hồn này, đến để nhắc nhở chúng ta.
Nay mục đích đã hoàn thành, tàn hồn cũng chẳng thể nào gắng gượng được lâu hơn nữa.
Chậm rãi, tan biến vào trong luồng ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sư huynh… Sư huynh!”
Ta điên cuồng đưa tay ra cố gắng nắm lấy hư ảnh ấy, nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
Đúng lúc đó, Khương Lục vung Lăng Lục, quấn lấy mảnh tàn hồn, kết nối nó vào những sợi xích của trận pháp.
“Nợ nhiều như vậy rồi, có thêm một cái nữa cũng chẳng sao.”
Ta nhìn hắn, đột nhiên bật cười trong làn nước mắt.
Rõ ràng là không nỡ rời xa sư huynh, nhưng vẫn phải cố chấp nói ra những lời cay độc.
Phong ấn sắp sửa khép lại, Khương Lục nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gò má ta.
Cẩn thận mở miệng nói:
“Sư tỷ, hãy đợi ta.”
“Chờ ta ra ngoài gặp ngươi!”
Nói rồi, hắn định dùng Lăng Lục để đưa ta rời khỏi nơi này.
“Ta không muốn đợi ngươi nữa, Khương Lục.”
Ta bình thản nhìn hắn.
Hắn ngẩn người ra, ngay sau đó, vành mắt lại đỏ ửng lên.
“Sư tỷ không đợi ta cũng không sao cả.”
“Đợi ta đi ra ngoài… cũng không biết phải đợi đến bao lâu nữa.”
“Không đợi cũng không sao, ta… ta…”
Ta ôm chặt lấy eo hắn.
“Ta không đợi ngươi, ta sẽ ở lại cùng ngươi.”
Như thể bị một niềm vui lớn lao bất ngờ giáng thẳng vào tim, hắn thoáng chốc sững người, rồi tay chân trở nên luống cuống, chẳng biết phải đặt vào đâu cho phải.
Cuối cùng, chỉ có thể siết chặt vòng tay, ôm ta thật chặt vào lòng.
Giọng hắn mềm nhũn, như một chú mèo con đang cọ cọ vào lòng ta:
“Nhưng mà sư tỷ, nếu ngươi ở lại với ta…”