Thế Giới Bóng Tối

Chương 2: Thế Giới Bóng Tối



Không khí trở nên căng thẳng. Cánh cửa mở , một đàn ông cao lớn bước với vẻ ngoài trai nổi bật, khuôn mặt nét mê hoặc khiến ai cũng chú ý. Nụ nhẹ môi cùng ánh mắt lạnh lùng thể hiện rõ sự khinh thường.

Lục Hạo , theo là vài thuộc hạ tín, nhanh chóng kéo ghế cho xuống.

Dựa lưng ghế, Lục Hạo thoải mái chào hỏi Trác Cửu.

- Bố! Để bố đợi lâu .

Trác Cửu vẫy tay.

- Không , chẳng con việc .

Với Lục Hạo, sự ưu ái từ Trác Cửu là điều hiển nhiên; ông luôn thiên vị đứa con nuôi .

Trái , Bạch Thiển hài lòng.

- Lục Hạo, cháu ngày càng xem ai gì, dám để chúng đây hơn ba mươi phút mà tới.

Không khí trong phòng căng như dây đàn. Ai cũng Lục Hạo kiêu ngạo, ương bướng thế nào.

Anh từng coi ai trong mắt, nhưng nếu lòng họ thì Trác Cửu và nể trọng.

Dù lạnh lùng với việc, Lục Hạo vẫn sống nghĩa khí, từng bỏ mặc quen.

Chỉ là cách sống của quá thờ ơ, ai hiểu rõ thực chất .

Lục Hạo mở cổ áo khoác, điệu bộ hờ hững, thong thả hút một điếu thuốc, thuộc hạ nhanh chóng châm lửa.

Anh giơ tay hiệu, đưa một tập tài liệu.

Lục Hạo đẩy tài liệu đến mặt Trác Cửu.

- Bố, đây là lý do con đến muộn, bố xem qua một chút.

Bạch Thiển phớt lờ, mặt đỏ bừng vì bực tức; may Trác Tư Sở kéo tay, ý bảo ông bình tĩnh.

Bạch Thiển nhịn giận, nhếch mặt Lục Hạo.

Trác Cửu xem qua tập tài liệu, mắt sáng lên, miệng nở nụ hài lòng.

- Hạo, chuyện …?

Lục Hạo hít một thuốc, thở làn khói trắng, thong thả :

- Bố, đây bố thích căn hộ đảo Hải Hưng mà. Nay duyên nên con tặng bố.

Trác Cửu vui mừng khôn tả, mảnh đất đỏ đó dễ lấy , mà Lục Hạo am hiểu và chu đáo như thế.

Quả uổng công ông tin tưởng.

Trác Cửu vỗ vai Lục Hạo:

- Thật , cảm ơn con, Lục Hạo.

Bạch Thiển và vợ , thấy Lục Hạo ngày càng Trác Cửu ưu ái, khiến Bạch Thiển vui chút nào.

Trác Tư Sở, khác với chồng, khéo léo rót rượu, mỉm :

- Hạo, chú thật lòng, chị mời chú một ly.

Lục Hạo gãy gãy cằm, liếc Bạch Thiển.

Trác Cửu đưa ánh mắt quan sát, mày nhíu .

Cuối cùng, Bạch Thiển cũng cầm ly lên.

Uống xong, Trác Cửu bất chợt :

- Hạo , chị con dạo bận rộn, con lo liệu giúp bố casino biên giới Campuchia .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Bố , chẳng sắp tới bố giao cho vợ chồng con ?

Chưa kịp trả lời, Bạch Thiển chen ngang:

Bạch Thiển vốn yếu kém; thời điểm Lục Hạo xuất hiện, ông cũng lòng Trác Cửu.

So với thanh niên tuổi ba mươi như Lục Hạo, Bạch Thiển ngoài bốn mươi nhưng vẫn trẻ trung, phong độ và sự nhạy bén kém.

Chỉ tiếc mấy năm gần đây việc ăn của ông luôn cảnh sát theo dõi.

Dù vợ chồng ông xây dựng hình ảnh doanh nhân thành đạt, chẳng hiểu thiện cảm từ phía chính quyền.

Mọi hoạt động ngầm, dù thực hiện khéo léo, đều lật tẩy.

Mê Truyện Dịch

Điều khiến ông luôn nghi ngờ Lục Hạo là tay hãm hại .

Trác Cửu gõ ngón tay lên bàn.

- Tạm thời cứ giao cho Lục Hạo , thời gian con nên tránh việc .

Lục Hạo phản đối, ánh mắt xuống, ai đoán suy nghĩ.

Trác Cửu hỏi tiếp:

- Hạo, con thấy ?

Lục Hạo dụi điếu thuốc gạt tàn.

- Bố thế nào cũng .

Trác Cửu mỉm .

- Tốt.

Bất ngờ, Lục Hạo sang Bạch Thiển, suy tư bỗng :

- Anh Bạch, hôm qua ngang qua đại học A, tình cờ gặp Tư Vũ. Chậc, con bé lớn lên thật xinh .

Khuôn mặt Lục Hạo toát lên vẻ tà mị pha chút dục vọng khi nhắc đến tên cô gái.

Chỉ một câu đùa của khiến Bạch Thiển bật dậy, sắc mặt lạnh ngắt.

Ông nghiến răng:

- Mày nhất đừng đụng đến con bé, nếu tao tha.

Lục Hạo nhíu mày, khẽ, tỏ sợ hãi:

- Sao nhạy cảm thế? khen cháu cũng ?

Trác Cửu lạnh giọng:

- Bạch Thiển, xuống.

Trác Tư Sở cũng sang chồng.

Bạch Thiển hít sâu, cố giữ bình tĩnh, dù cam lòng vẫn xuống.

Trác Cửu Lục Hạo hỏi:

- , con bé ngày càng xinh , nhưng nó nhiều, sẽ con vui. Đàn bà bên con thiếu, nhưng chỉ cần con thích, bố sẽ bảo Tư Sở đưa Tư Vũ giao cho con.

Bạch Thiển siết chặt bàn tay.

- Bố! Không . Tư Vũ dù cũng là con gái của con và Tư Sở danh nghĩa. Không ngoài, con bé thể tùy tiện .

Trác Tư Sở sang chồng, nhếch môi với Lục Hạo:

- Thôi , em chú gặp mặt là gây . Tư Vũ còn nhỏ hiểu chuyện, dù là con nuôi, nhưng chúng thương con bé như con ruột. Đàn bà mà Tam gia thì còn hàng dài xếp hàng chờ c.h.ế.t mặt chú đấy. Nên chuyện chỉ là lời khen thôi, nhé.