Anh mỉm .
– Chính là ngài Chai Charoen.
Là một lãnh đạo cấp cao nắm quyền hành ở Bangkok, đây mới chính là mục đích bao năm qua Lục Hạo hướng tới.
Mồ hôi lạnh ướt cả áo, Arthit còn gì để , ông mím môi im lặng đáp trả.
Lục Hạo đến vỗ vai ông .
– Không cần vội, cho ông 24 tiếng để suy nghĩ.
Nói nấn ná quá lâu, rời khỏi căn phòng, để Arthit như cái xác hồn.
Lâm Diện song song bên cạnh.
– Này, trở về bệnh viện !
Lục Hạo nào , lấy khẩu trang bịt mặt, đội thêm chiếc nón lưỡi trai. Vào thang máy bấm xuống tầng hầm.
Lâm Diện đau đầu, nhanh chân theo.
– Cậu thế? Bác sĩ Giang chửi ầm lên kìa. Chú Trịnh đưa về bệnh viện kiểm tra vết thương.
Chân dài sải bước, bộ dáng mười phần lãng tử đến chiếc xe của . Lục Hạo mở cửa.
– thăm bảo bối một chút, tối sẽ về.
Cmn!
Lâm Diện cào đầu mắng ầm lên.
– Cái gì? Rõ ràng hôm qua Lam Khiết bảo hai mới gặp .
Mê Truyện Dịch
Lục Hạo xe, nhếch môi.
– Hôm qua với hôm nay khác mà.
Ngừng một chút thêm.
– Mà cũng hiểu.
Ý chê Lâm Diện còn độc , yêu đương gì mà hiểu tâm ý những yêu .
Nói để Lâm Diện hiểu gì thấy xe lao khỏi hầm mất hút.
Lâm Diện lắc đầu ngao ngán thở dài, ăn với Trịnh Uy nữa đây.
***
Lục Hạo xe chăm chú cổng nhỏ phía trường. Đến khi thấy bóng dáng quen thuộc chạy đến cổng sắt dáo dác tìm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Hạo mỉm mở cửa đến.
– Chờ một chút.
Anh choàng tay trong, tay là thanh kim loại mỏng như cây kim. Chỉ ngoắc tay một cái ổ khóa liền mở , Bạch Tư Vũ vội lao nhào lòng . Lục Hạo hôn lên môi cô nhanh chóng ôm cô lên xe, nhanh chóng rời .
Xe tiến núi, dù chỉ hơn bốn giờ chiều xung quanh một mảnh trời khá âm u bao trùm. Đến khi trời tối, hai bên đường cái lấy một bóng đèn, tối ghê .
lúc Bạch Tư Vũ chẳng còn sợ hãi, chỉ vì bên cạnh cô Lục Hạo...
Chiếc xe đơn độc lặng lẽ, đó run lắc nhẹ nhàng theo thời gian trở nên dữ dội.
Thời gian như lắng đọng, ngay bây giờ Bạch Tư Vũ đùi của Lục Hạo, hai ôm quấn quýt môi lưỡi rời.
– Tư Vũ, nhớ em thế nào ? Nhớ đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi tim cũng thấy đau.
Lục Hạo siết chặt vòng tay kéo Bạch Tư Vũ trong n.g.ự.c .
– Ưm…
Bạch Tư Vũ cơ hội trả lời , âm từ đều nuốt miệng, cô chỉ yêu kiều kêu lên. Cũng vì thẹn thùng vì quá vui mừng vì sống trong cảm xúc hạnh phúc mà khuôn mặt non nớt của cô phớt hồng.
Lục Hạo kéo chiếc áo khoác mỏng manh của cô xuống đưa bàn tay lành lạnh trong, nhẹ nhàng xoa nắn nơi vùng tròn mềm mại.
– Ư…
Bạch Tư Vũ khẽ rên rỉ, cảm giác như tia điện chạy thẳng trái tim. Vừa đau hạnh phúc.
Lục Hạo cũng hơn là mấy, bác sĩ dặn đến dặn lui vận động mạnh, chạm đến vết thương, thế mà giờ rảnh thời gian mà suy nghĩ đến vết thương.
Anh kéo tay cô xuống quần của , thở hỗn hển cắn nhẹ lên tai cô.
– Tư Vũ ngoan, giúp …
Bàn tay nhỏ của Bạch Tư Vũ ngại ngùng đến lưng quần của , tháo dây thắt lưng, vươn đó. Bàn tay đó mò mẫm đến vật lớn hừng hực. Cô cầm quả nhiên thấy ánh mắt Lục Hạo liền đổi, thở cũng dồn dập hơn.
– Bảo bối , ngoan nào, cử động em.
Hai tay tuột áo sơ mi của cô đến thắt lưng, làn da trắng nõn như ngọc của thiếu nữ chợt hiện lên trong suốt ánh sáng. Chiếc váy kéo cao lên đến thắt lưng, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ánh mắt nóng bỏng của . Bàn tay tách chân cô , chầm chậm vuốt ve đến giữa hai chân, ngón tay quen thuộc nơi thần bí, ngón tay nhẹ nhàng âu yếm.
– A… Lục… Hạo…
Bạch Tư Vũ tựa n.g.ự.c , hai tay ôm lấy cổ , giọng mềm mại đáng yêu khẽ cất gọi, sóng mắt dào dạt, ướt át yêu kiều.
– Tư Vũ, đem bao theo…
Ánh mắt Lục Hạo hừng hực lửa tình, vuốt ve thể ngọc ngà. Bạch Tư Vũ đưa sóng tình còn nghĩ ngợi gì nhiều. Huống hồ hai sinh ly tử biệt mới trùng phùng, bây giờ gì cô cũng chiều theo.
– Anh ?
Anh mút môi cô thả , thở hai như quyện . Bạch Tư Vũ mơ màng ôm khẽ gật đầu.