Lục Hạo sẵn chìa khóa, mở cửa vẻ mặt thích thú đến ngỡ ngàng của cô gái nhỏ. "Vào thôi em."
Bạch Tư Vũ rầu rĩ chút mất mặt, gì trưng bộ mặt thèm thuồng đến như . Cô ngang qua , trong mới thấy đây đúng là thiên đường, thể đến như . Lục Hạo khóa cửa, chỉ cần mấy bước chân ôm ai đó lòng, hôn lên môi cô: "Nhóc con vô tâm, thích ?"
Bạch Tư Vũ phụng phịu, giấu đôi mắt thèm thuồng, hờ hững trả lời: "Cũng ."
Trong lòng Lục Hạo thầm, buông cô thở dài: "Haiz, thì em thích, cố công chọn lựa bằng giá mua căn biệt thự . Rốt cuộc em thích. Chúng về thôi, vài ngày nữa sang nhượng cho khác."
Lúc bóng chiều tà ngả màu, một mảnh hoàng hôn dần bóng tối vây lấy. Mặt biển huyền ảo đến lạ kỳ, cả tiếng sóng biển cũng trở thành cung bậc êm tai nhất, như tiếng lòng của Bạch Tư Vũ lúc , êm ả, ngọt ngào đến dễ chịu.
Nói Lục Hạo tiếp: "Mà thôi dù cũng tên em, em thích thì cứ gì thì . Giờ cũng tối chúng về thành phố kịp, ở một đêm ."
Bạch Tư Vũ nghĩ chuyện như thế, căn nhà tuyệt là do Lục Hạo mua cho cô ? Cô quan tâm căn nhà của ai vì với cô bất cứ nơi mà đều trở thành vô nghĩa.
Một cỗ cảm xúc cảm động tràn lên tận tim, Bạch Tư Vũ kéo tay : "Em , mà."
Lục Hạo cô: "Vẻ mặt của em gọi là thích."
"Thích, thích, chỉ là nó quá đắt!"
Lục Hạo kéo tay cô đến gần , ôm chặt cô lòng: "Đồ ngốc , đời thứ gì thể đắt bằng em. Vì em là vô giá!"
Hai má Bạch Tư Vũ ửng hồng, mỉm xinh . Đâu còn sự ghen tuông xâm chiếm lý trí. Thật yêu thì sẽ ghen, phụ nữ ai cũng thế cả, chỉ là ghen ít nhiều thôi. Ghen tuông một cách ôn hòa thể vô hại với một mối quan hệ. Mà nhiều lúc trong một mối quan hệ, thấy yêu ghen để cảm nhận tình yêu của họ. Mà Lục Hạo đang xa như thế đấy.
Bạch Tư Vũ chịu thua , cứ ngốc nghếch mà buông xuôi tất cả, chỉ mới vài giây thôi còn hờn giận đủ điều. Thế nhưng bây giờ cái gì cô cũng nghĩ đến.
Lục Hạo cô, từ phía ôm lấy cô ngắm hoàng hôn dần buông, thỏ thẻ bên tai cô: "Em vì mua ngôi nhà ở biển cho em ?"
Bạch Tư Vũ lắc đầu, hàng mi thật dài, ánh mắt trong suốt. Gáy tái hôn lấy đổi sự run rẩy của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vì em thích biển, đa những tác phẩm của em đều biển."
Bạch Tư Vũ nghiêng đầu , lúc con ngươi của nhuộm vàng sáng long lanh, thâm tình cô say mê. Bạch Tư Vũ xoay choàng tay qua cổ : "Có thật ."
Cô nhón chân đặt lên môi Lục Hạo một nụ hôn thật sâu, khóe mắt Lục Hạo hiện lên ý . Anh xoay bế cô nhà, màn đêm cũng dần buông xuống.
Mê Truyện Dịch
"Buông, mau buông em… em ngắm biển… ưm…"
Bạch Tư Vũ lâu lắm mới đến hưởng lấy khí , cô lăn qua lộn đến ngất . Bàn tay nhỏ cố đẩy Lục Hạo , nhưng càng đẩy, càng khiến ôm chặt.
"Sáng mai sẽ cho em …"
Vừa tới cửa, Lục Hạo ôm chặt lấy Bạch Tư Vũ, cho cô một kẽ hở, hôn lên đôi môi cắn đến sưng đỏ, dùng lưỡi linh hoạt luồn đến ngóc ngách trong cái miệng nhỏ xinh. Bạch Tư Vũ nước mắt nhưng cô càng phản ứng, Lục Hạo càng lấn tới. Tay cách lớp áo xoa lên n.g.ự.c cô, lúc nặng lúc nhẹ.
"A… Lục Hạo… đừng…"
Cô dùng tay đẩy , nhưng nhanh cầm tay cô quàng lưng . Hai đang ở cánh cửa, Lục Hạo dùng hết sức kích thích cô. Anh nhanh chóng cởi bỏ váy cô. Bên trong là bộ đồ lót màu trắng gợi cảm.
"Tư Vũ, phát hiện chỗ của em ngày càng lớn hơn…"
Anh cúi xuống mạnh mẽ hôn lên bầu n.g.ự.c căng tròn, tay trái ngừng giày vò n.g.ự.c cô. Anh áp sát cô. Bạch Tư Vũ rõ hôm nay cô thể ngắm biển đêm , vì rõ ràng bây giờ thể thấy đang hưng phấn đến mức nào.
"Lục Hạo… chúng ngắm biển một chút… về… về tiếp …" Chợt nghĩ tới kết cục khó coi là liệt giường, Bạch Tư Vũ nhỏ giọng cầu xin.
"Làm xong ngắm…" Lục Hạo vô cho cô con đường lui.
Chẳng từ khi nào tay luồn trong quần cô, trực tiếp thẳng bên trong cô. Bạch Tư Vũ khẽ run lên, cô lập tức kẹp chặt hai chân .